Người thích ăn diện của giới nữ
Vào năm 1913, ở tuổi 18 Rodolpho Guglielmi đã di cư từ nước Ý sang Mỹ. Khi ấy anh ta chẳng có một kỹ năng nào đặc biệt ngoài dáng vẻ đẹp trai và tài khiêu vũ. Tận dụng những ưu điểm này, anh ta đã tìm được một công việc trong vũ trường Manhattan, nơi những quý cô trẻ đẹp thường lui tới một mình hoặc với bè bạn và thuê một vũ công để vui hưởng những khoảnh khắc rung động ngắn ngủi. Với sự điêu luyện của mình, người vũ công sẽ dìu họ xoay quanh sàn nhảy, tán tỉnh và trò chuyện, làm tất cả chỉ để có được một khoản thù lao nhỏ nhoi. Chẳng mấy chốc, Guglielmi đã khiến tên tuổi anh ta nổi như cồn – một chàng trai hào hoa phong nhã, điềm đạm và đẹp trai.
Trong khi làm nghề vũ công, Guglielmi đã dành nhiều thời gian vui đùa xung quanh giới nữ. Anh ta nhanh chóng biết được những gì làm họ vui lòng – làm thế nào để phản chiếu tâm hồn họ theo những cách tinh vi tế nhị, làm thế nào khiến họ thoải mái dễ chịu (nhưng không quá độ). Anh ta bắt đầu chăm chút đến cách ăn mặc của mình, tự tạo vẻ bảnh bao riêng: Anh ta khiêu vũ với một chiếc áo nịt ngực bên trong áo sơmi để tạo cho mình một thân hình gọn gàng, chưng diện thêm bằng một chiếc đồng hồ đeo tay (được xem là ẻo lả như đàn bà vào thời đó) và tuyên bố mình là một hầu tước. Vào năm 1915, anh ta nhận được một công việc biểu diễn điệu tango trong những nhà hàng sang trọng và đã thay đổi tên mình cho gợi cảm hơn – Rodolpho di Valentina. Một năm sau, anh ta chuyển đến Los Angeles: Anh ta muốn thử sức mình tại kinh đô điện ảnh Hollywood.
Bây giờ được biết đến với cái tên là Rudolph Valentino, Guglielmi đã được chọn đóng vai phụ trong vài bộ phim rẻ tiền. Cuối cùng anh ta cũng nhận được một vai có tiếng hơn trong bộ phim “Đôi mắt tuổi trẻ” vào năm 1919 mà trong bộ phim đó, anh ta đóng vai một nhân vật quyến rũ, có khả năng thu hút sự chú ý của phụ nữ bằng khả năng hấp dẫn kỳ lạ: Dáng đi của anh ta nhẹ nhàng và thanh nhã, làn da rất mượt mà và khuôn mặt thanh tú đến nỗi khi anh lao đến nạn nhân của mình và hôn lên môi người phụ nữ để làm át đi sự phản kháng của cô ta, khi ấy anh ta dường như gây rung động hơn là hung hãn. Tiếp theo là bộ phim “Bốn kỵ sĩ trong sách Khải Huyền (kinh thánh)” trong đó Valentino đóng vai nam chính, Julio, một gã ăn chơi và trở thành một biểu tượng tình dục trong đêm bằng vũ điệu tango. Trong cảnh quay đó, anh ta phải quyến rũ một cô gái trẻ bằng cách dìu cô ta đắm chìm trong vũ điệu này. Cảnh khiêu vũ toát lên toàn bộ bản chất của sự hấp dẫn của anh ta: Bước chân mềm mại và lả lướt, dáng anh ta ẻo lả như đàn bà nhưng với khí sắc của người dìu dắt vũ điệu. Những khán thính giả nữ thật sự ngây ngất khi anh ta nâng nhẹ bàn tay của một người phụ nữ đã có gia đình và đưa lên môi, hay cảnh anh ta và người yêu cùng nhau thưởng thức hương thơm ngan ngát của hoa hồng. Anh ta dường như quá đỗi ân cần với phụ nữ hơn bất kỳ người đàn ông nào khác; nhưng hoà lẫn trong sự nhã nhặn này là dấu hiệu của sự tàn bạo và sự đe dọa khiến người phụ nữ cảm thấy bối rối và điên loạn.
Trong bộ phim nổi tiếng nhất của anh ta “Anh chàng đào hoa”, Valentino đóng vai một hoàng tử Ả rập (sau đó bị phát hiện là một quý tộc Scotlen bị bỏ rơi tại sa mạc Sahara từ khi còn rất nhỏ) – người đã cứu sống một quý cô kiêu ngạo người Anh trong sa mạc, sau đó chinh phục cô ta theo cái cách gần như là cưỡng đoạt. Khi cô ta hỏi, “Tại sao anh lại mang tôi đến đây?”, anh ta đáp lại, “Em có phải đàn bà không, sao lại hỏi câu đó?”. Tuy nhiên cuối cùng cô ta lại yêu anh say đắm, y như bao khán thính giả nữ trên toàn thế giới đã làm, cảm thấy rung động trước tính cách lưỡng giới của anh ta. Trong một cảnh của bộ phim “Anh chàng đào hoa”, quý cô người Anh chỉa súng vào Valentino; nhưng anh ta chỉ phản ứng lại bằng cách chỉa đuôi thuốc lá vào cô ta. Cô ta mặc quần dài, trong khi anh ta mặc một chiếc áo choàng dài thướt tha và trang điểm đôi mắt thật rực rỡ. Tiếp theo đó là những bộ phim bao gồm những cảnh Valentino mặc và cởi quần áo, một kiểu vũ điệu thoát y, cho phép người xem thoáng thấy thân hình săn gọn của anh ta. Trong hầu hết các bộ phim, anh ta thường đóng vai nhân vật kỳ lạ nào đó – một gã đấu bò Tây Ban Nha, một tiểu vương Ấn Độ, một tù trưởng Ả Rập, hay một quý tộc Pháp – và dường như anh ta làm say đắm lòng người qua việc tô điểm thêm cho mình bằng nữ trang và đồng phục bó sát.
Vào những năm thập niên 1920, phụ nữ bắt đầu lao vào những cuộc chơi tình ái buông thả và trụy lạc. Thay vì chờ đợi một người đàn ông thích mình, phụ nữ lại muốn là người khởi xướng chuyện tình cảm, nhưng cuối cùng họ vẫn muốn người đàn ông chính là người sẽ làm họ cảm động. Valentino hiểu điều này rõ hơn ai hết. Cuộc sống thực tại phù hợp với hình ảnh trong phim của anh ta: Anh ta đeo vòng tay, ăn mặc thật đẹp và như người ta kể, anh ta rất thô lỗ với vợ, thường xuyên đánh đập vợ. (Công chúng vì ái mộ anh ta tha thiết mà đã tinh tế lờ đi hai cuộc hôn nhân thất bại và cuộc sống tình ái hư ảo của anh ta). Khi anh ta đột ngột qua đời tại New York vào một ngày tháng 8 năm 1926, vào tuổi 31 do biến chứng sau một ca phẫu thuật khối u – làn sóng phản ứng qua cảm xúc của công chúng mãnh liệt chưa từng thấy: Hơn 100.000 người xếp hàng bên quan tài của anh, nhiều phụ nữ gào khóc và trở nên quá khích, và dân chúng cả nước đều quan tâm. Trước đây chưa từng có chuyện như thế này xảy ra đối với một diễn viên bình thường.
Trong một bộ phim khác của Valentino – “Công tước Beaucaire”, anh ta đóng vai một công tử bột, một vai diễn giống đàn bà nhiều hơn những vai anh ta vẫn thường đóng và vai diễn này không bộc lộ bản tính nguy hiểm thường có của anh ta. Bộ phim đó đã thất bại. Phụ nữ đã không xem Valentino như một anh chàng bảnh trai. Họ cảm thấy rung động trước sự mơ hồ của một người đàn ông có nhiều đặc điểm nữ tính giống như họ, tuy thực chất anh ta là đàn ông. Valentino ăn mặc và chăm chút thân thể mình giống như một người đàn bà, nhưng hình ảnh của anh ta lại vô cùng nam tính. Anh ta đã nài nỉ, van xin hệt như một người đàn bà vẫn thường làm nếu cô ta là một người đàn ông – chậm rãi, chăm chú, chú ý tỉ mỉ, và tạo ra một sự nhịp nhàng thay vì nôn nóng đạt được kết quả. Tuy nhiên, khi đến lúc cần đến sự táo bạo và tài chinh phục, anh ta sẽ bộc lộ khả năng tuyệt vời trong việc lựa chọn đúng thời điểm để áp đảo nạn nhân của mình và không để cho cô ta có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng. Trong các bộ phim của mình, Valentino đã diễn xuất nghệ thuật dìu dắt đàn bà trên sàn nhảy của một gã đĩ đực lão luyện nhưng phong cách lại hệt như một gã trai tơ mới lớn – trò chuyện, ve vãn, giải khuây nhưng luôn biết tự chủ và kiềm chế.
Đến ngày nay, Valentino vẫn còn là một nhân vật đầy bí ẩn. Cuộc sống riêng tư của anh ta và tích cách của anh ta vẫn ẩn chứa nhiều điều huyền bí; hình ảnh của anh ta vẫn có khả năng lôi cuốn lòng người y như hồi anh ta còn sống. Anh ta là thần tượng của Elvis Presley, người bị ám ảnh bởi ngôi sao phim câm và đồng thời cũng là người đàn ông hào hoa theo phong cách hiện đại – người có thể làm cảm động cả phái nam và nữ nhưng tính cách lại ẩn chứa vẻ nguy hiểm và tàn bạo.
Sự quyến rũ đã và sẽ mãi là hình thái quyền lực và chiến tranh thuộc về giới nữ. Nó chính là liều thuốc giải cho sự cưỡng đoạt và bạo lực. Khi sử dụng hình thái quyền lực này để đối phó với đàn bà thực chất là đàn ông đang xoay chuyển tình thế bằng cách mượn chính vũ khí của người đàn bà để chinh phục cô ta, mà vẫn không đánh mất nam tính của mình. Anh ta càng trở nên nữ tính tinh tế bao nhiêu thì năng lực quyến rũ đàn bà của anh ta càng hiệu quả bấy nhiêu. Đừng tin tưởng sai lầm rằng càng trở nên vô cùng nam tính thì càng có khả năng quyến rũ đàn bà. Người Thích Ăn Diện của giới nữ biết cách tác động nham hiểm hơn nhiều. Anh ta quyến rũ phụ nữ bằng chính xác những gì họ mong muốn – một thân hình nổi tiếng, duyên dáng và được mọi người yêu thích. Phản chiếu tâm lý của giới nữ, anh ta biểu lộ sự chăm chút đến hình thức bề ngoài, sự nhạy cảm sâu sắc và nét quyến rũ nhẹ nhàng của mình – nhưng ẩn sau đó là sự thô bạo của đàn ông. Phụ nữ thường quá chăm chút đến sắc đẹp của mình, say mê với sự hấp dẫn của giới tính mình. Bằng cách bộc lộ cho họ thấy vẻ quyến rũ đầy nữ tính, người đàn ông có thể thôi miên và xoa dịu họ, bỏ mặc họ bị tổn thương với hành động tàn nhẫn đầy nam tính.
Người Thích Ăn Diện của giới nữ có thể quyến rũ một số lượng lớn công chúng. Không có người đàn bà nào có thể thật sự sở hữu anh ta bởi anh ta quá khó nắm bắt, nhưng tất cả đàn bà vẫn mơ mộng được làm như thế. Mấu chốt quan trọng chính là sự mơ hồ nhập nhằng: Bản năng tình dục rõ ràng là sự thích giao hợp với người khác giới, nhưng thân thể và tâm lý của bạn thì lại bay bổng qua lại giữa hai thái cực giới tính.
Tôi là một người đàn bà. Mỗi nghệ sĩ là một người đàn bà và họ nên có sự yêu thích dành cho những người đàn bà khác. Những người nghệ sĩ đồng tính luyến ái không thể là những nghệ sự thực thụ bởi vì họ thích đàn ông và khi bản thân họ là đàn bà thì họ lại quay về với bản chất bình thường của mình.
Người thích ăn diện của giới mày râu
Vào những năm thập niên 1870, Pastor Henrik Gillot là thần tượng của giới trí thức vùng St. Petersburg. Anh ta trẻ trung, đẹp trai, uyên thâm về triết học và văn chương và anh ta thuyết giảng về một loại giáo lý Thiên Chúa khai sáng. Hàng tá cô gái trẻ đã đổ xô lao đến anh ta và lũ lượt kéo đến nghe những bài thuyết giảng, nhưng thật ra là để ngắm nhìn anh ta. Tuy nhiên, vào năm 1878, anh ta đã gặp một cô gái mà đã làm thay đổi cuộc đời anh ta. Tên cô ta là Lou von Salomé (sau này được biết đến như là Lou Andreas-Salomé). Khi ấy, cô ta 17 tuổi và anh ta 42 tuổi.
Salomé rất xinh đẹp với đôi mắt xanh rạng ngời. Cô ấy đã đọc sách rất nhiều, đặc biệt đối với một cô gái ở độ tuổi cô ta. Cô cũng rất thích và quan tâm đến những vấn đề tôn giáo và triết học sâu rộng nhất. Cảm xúc mạnh mẽ, trí thông minh và sự phản hồi nồng nhiệt với những ý kiến đã khiến Gillot mê mẩn. Mỗi khi cô ta bước vào văn phòng để cùng thảo luận với anh ta, nơi này dường như sáng rực và đầy sức sống hơn. Có lẽ cô ta đang tán tỉnh anh ta trong cách cư xử vô thức của một cô gái trẻ – tuy nhiên khi Gillot thừa nhận với lòng rằng anh đã yêu cô ta và ngỏ lời kết hôn thì Salomé bỗng trở nên hoảng sợ. Vị cố vấn tinh thần này trở nên bối rối và khó hiểu. Anh ta không bao giờ có thể hoàn toàn chinh phục được Lou von Salomé, trở thành người đầu tiên trong số một chuỗi những người đàn ông nổi tiếng trở thành nạn nhân của cô ta với sự say đắm suốt đời không được toại nguyện.
Vào năm 1882, triết gia người Đức – Friedrich Nietzsche đã đi lang thang khắp nước Ý một mình. Tại Genoa, anh ta đã nhận được một lá thư từ người bạn của mình tên là Paul Rée, một triết gia người Nga cũng là người mà anh ta rất ngưỡng mộ, đã tường thuật lại những cuộc thảo luận với một người phụ nữ Nga trẻ đẹp tên Lou von Salomé tại Rome. Salomé đang ở đó nghỉ mát cùng với mẹ mình; Rée quyết định sẽ đưa cô ta đi dạo khắp thành phố này mà không có bảo mẫu đi kèm và họ đã cùng trò chuyện với nhau rất lâu. Những quan niệm của cô ta về Chúa trời và Thiên Chúa giáo hoàn toàn giống với quan điểm của Nietzsche và khi Rée nói với cô ta rằng nhà triết gia nổi tiếng đó là bạn của anh ta, cô ta cứ nằn nì mời Nietzsche cùng gia nhập với họ. Trong những lá thư sau đó, Rée đã mô tả Salomé là người có sức quyến rũ bí ẩn và kể rằng cô ta cảm thấy hồi hộp mong chờ gặp được Nietzsche. Chẳng bao lâu sau vị triết gia này cũng ghé đến Rome.
Cuối cùng khi Nietzsche gặp Salomé, anh ta đã bị chinh phục ngay lập tức. Cô ta có đôi mắt đẹp và ngời sáng nhất trong số những người anh ta từng gặp và trong suốt buổi trò chuyện vào lần đầu gặp mặt, đôi mắt đó quá nồng nhiệt đến nỗi anh ta không thể cưỡng lại cảm giác rằng có gì rất gợi tình trong sự sôi nổi của cô ta. Tuy nhiên anh ta cũng cảm thấy rất bối rối: Salomé luôn giữ khoảng cách và không tỏ ra phản ứng gì trước những lời khen của anh ta. Đúng là một người đàn bà nham hiểm. Vài ngày sau, cô ta ngâm một bài thơ tự sáng tác cho anh ta nghe và anh ta bật khóc; quan niệm của cô ta về cuộc sống sao giống với quan niệm của anh ta quá đỗi. Quyết định nắm bắt thời cơ này, Nietzsche đã ngỏ lời cầu hôn. (Khi ấy anh ta không biết rằng Rée cũng từng làm như thế). Salomé đã từ chối. Cô ta hứng thú đối với cuộc sống triết lý, sự phiêu lưu mạo hiểm, chứ không phải là hôn nhân gia đình. Không nản lòng, Nietzsche tiếp tục tán tỉnh cô ta. Trong một chuyến đi tham quan đến hồ Orta cùng với Rée, Salomé và mẹ của cô ta, anh ta quyết định tách riêng cô gái ra, dẫn cô ta cùng dạo bước vào rừng Sacro trong khi những người kia ở lại phía sau. Hình như những quan điểm và lời nói của Nietzsche có hiệu quả tác động mạnh mẽ và phù hợp; trong lá thư sau đó gởi cho cô ta, anh ta đã tả chuyến đi dạo này như “giấc mơ đẹp nhất trong đời tôi”. Giờ đây tâm trí anh ta đã bị cô ta sở hữu hoàn toàn: Tất cả những gì anh ta nghĩ đến chỉ là làm sao cưới được Salomé và sở hữu cô ấy trọn vẹn cho riêng mình.
Vài tháng sau, Salomé ghé thăm Nietzche ở Đức. Họ cùng nhau đi dạo rất lâu và thức thâu đêm để bàn luận về triết học. Cô ta phản chiếu lên những suy nghĩ sâu sắc nhất trong lòng anh ta, đoán biết trước những tư tưởng của anh ta về tôn giáo. Tuy nhiên, khi anh ta tiếp tục ngỏ lời cầu hôn, cô ta lại gắt gỏng với anh ta như thường lệ: Sau cùng Nietzsche đã hình thành cho mình lòng can đảm của một siêu nhân; người đàn ông vượt trên những khuôn phép đạo đức đời thường, tuy nhiên theo bản năng thì Salomé ít hành động theo lẽ thường tình hơn anh ta. Thái độ cử chỉ kiên quyết và không thỏa hiệp chỉ càng khiến anh ta càng say đắm cô ta hơn, chẳng hạn như dấu hiệu về sự tàn nhẫn của cô ta. Cuối cùng khi cô ta rời bỏ anh ta, điều này chỉ càng khẳng định rõ rằng cô ta chẳng hề có ý định kết hôn với anh ta. Nietzsche đã suy sụp. Để xoa dịu vết thương lòng, anh ta đã viết quyển “Thus Spake Zarathustra”, một quyển sách chứa đầy tư tưởng dâm dục được lý tưởng hóa, lấy cảm hứng từ những cuộc trò chuyện của mình với cô ta. Kể từ đó, chuyện về Salomé đã lan truyền khắp Châu Âu như một người đàn bà đã làm tan nát trái tim của Nietzsche.
Salomé chuyển đến Berlin. Chẳng mấy chốc, giới trí thức thượng lưu của thành phố đã bị chinh phục bởi tính cách độc lập và tinh thần tự do của cô ta. Hai nhà soạn kịch GerHauptmann và Franz Wedekind yêu cô ta cuồng dại. Vào năm 1897, nhà thơ lớn người Úc tên Rainer Maria Rilke cũng yêu cô ta say đắm. Vào lúc ấy, danh tiếng của cô ta lan rộng và cô ta trở thành một tiểu thuyết gia được công chúng mến mộ. Điều này chắc chắn cũng góp phần trong sự quyến rũ Rilke, nhưng đồng thời anh ta cũng bị hớp hồn bởi một loại năng lượng nam tính mà anh ta chỉ tìm thấy duy nhất trong con người của cô ta. Rilke khi ấy 32 tuổi, còn Salomé 36 tuổi. Anh ta viết cho cô ta những lá thư tình và thơ tình, đi theo cô khắp mọi nơi và chuyện tình cảm yêu đương của hai người họ kéo dài được vài năm. Cô ta giúp hiệu chỉnh thơ, áp đặt luật cho những đoạn thơ quá lãng mạn của anh ta, tạo cảm hứng và ý tưởng cho anh ta viết nên những bài thơ mới. Nhưng cô ta không thích sự lệ thuộc kiểu trẻ con của anh ta, điều đó bộc lộ sự yếu đuối nhu nhược của anh ta. Không thể chịu đựng được bất kỳ sự mềm yếu nhu nhược đó, cuối cùng cô ta cũng rời bỏ anh ta. Bị héo hon vì thương nhớ cô ta, Rilke vẫn tiếp tục cuộc theo đuổi lâu bền của mình. Vào năm 1926, trong giờ phút sắp từ giã cuộc đời, anh ta đã cầu xin vị bác sĩ, “Hãy hỏi Lou rằng tôi đã làm sai điều gì. Chỉ có cô ấy mới biết câu trả lời”.
Một người đàn ông đã viết cho Salomé, “Có điều gì đó kinh hoàng trong vòng tay âu yếm của cô ta. Nhìn bạn bằng đôi mắt xanh rạng rỡ, cô ta sẽ nói, ‘Sự tiếp nhận tinh dịch sẽ đưa tôi vào trạng thái đê mê’. Và cô ta có một niềm khao khát vô độ đối với điều đó. Cô ta bất chấp cả luân thường đạo lý…một con ma cà rồng”. Một bác sĩ tâm lý Thụy Điển – Poul Bjerre, đồng thời cũng là một trong số những người bị cô ta chinh phục, sau đó đã viết rằng, “Tôi cho rằng Nietzsche đã đúng khi nói rằng Lou là một người đàn bà thật sự rất xấu xa tàn nhẫn. Tuy nhiên, quan niệm về sự xấu xa của các nhà thơ, nhà soạn kịch hay tiểu thuyết gia Đức là: Trong sự xấu xa cũng có mặt tốt… Có thể là cô ta đã phá hủy nhiều cuộc đời và làm tan nát bao nhiêu cuộc hôn nhân nhưng sự hiện diện của cô ta lại đem đến niềm hứng thú cho con người…”
Trước sự hiện diện của Lou Andreas-Salomé, hầu hết đàn ông đều cảm thấy bối rối, nhưng vô cùng hứng thú – đây là hai cảm giác tiên quyết và cần thiết tạo nên sự thành công trong bất kỳ quá trình quyến rũ nào. Đàn ông cảm thấy mê đắm bởi sự pha trộn kỳ lạ giữa nam tính và nữ tính trong con người của cô ta. Cô ta xinh đẹp với nụ cười tươi rạng rỡ và phong cách đa tình nhưng đầy vẻ yêu kiều. Nhưng chính bản tính độc lập và mạnh mẽ với những lời lý giải hợp lý lại càng khiến cô trở nên nam tính. Sự mơ hồ này hiện lên trong đôi mắt của cô ta – đôi mắt tình tứ nhưng có vẻ thăm dò. Đó chính là sự nhập nhằng có thể khiến người đàn ông cảm thấy thích thú và tò mò; chẳng có người đàn bà nào khác có đặc điểm giống như thế. Đàn ông muốn hiểu được con người cô ta nhiều hơn. Sự hứng thú nảy sinh từ khả năng mà cô ta có thể khơi dậy những cảm giác bị đèn nén trong lòng đàn ông. Cô ta hoàn toàn là người lập dị, và muốn có những mối liên hệ với cô ta đồng nghĩa với việc phải vi phạm mọi điều cấm kỵ. Nam tính trong con người cô ta sẽ khiến cho mối quan hệ đó có vẻ như hơi đồng tính luyến ái: Tính khí hơi tàn nhẫn và hơi độc đoán có thể gợi lên những niềm khao khát dâm đãng, y hệt như trường hợp của Nietzsche. Con người Salomé toát lên bản năng nhục dục bị xã hội cấm đoán. Tác động mạnh mẽ của cô ta đối với đàn ông – sự say đắm suốt đời, những vụ tự tử (cũng đã xảy ra vài vụ), những thời kỳ phát huy tính sáng tạo cao độ, sự mô tả về cô ta như một con ma cà rồng hay một kẻ xấu xa độc ác – minh chứng cho năng lực tâm linh bí ẩn của cô ta.
Người Thích Ăn Diện của Giới Mày râu đã thành công nhờ vào việc biết cách lật ngược vai trò ưu thế thường tình của người đàn ông trong vấn đề tình yêu và sự quyến rũ. Sự độc lập, khả năng tháo gỡ và vượt qua khó khăn của người đàn ông dường như thường tạo cho người đàn ông những ưu thế trong chức năng giữa người đàn ông và đàn bà. Một người đàn bà hoàn toàn nữ tính sẽ gợi lên sự thèm muốn nhưng dễ bị tổn thương trước sự thay đổi thất thường về hứng thú của người đàn ông. Mặt khác, một người đàn bà quá nam tính lại không có sức hấp dẫn chút nào. Tuy nhiên, học hỏi theo Người Thích Ăn Diện Của Giới Mày râu, chúng ta sẽ vô hiệu hóa được mọi nguồn sức mạnh của người đàn ông. Đừng bao giờ bộc lộ hết con người của mình; trong lúc bạn đang cảm thấy nồng nhiệt và ham muốn nhục dục, hãy luôn giữ cho mình thái độ độc lập và tự sở hữu chính mình. Có thể bạn sẽ đến với một người đàn ông khác, hoặc anh ta sẽ nghĩ vậy. Bạn có những chuyện khác quan trọng hơn cần phải quan tâm, chẳng hạn như công việc. Đàn ông không thể nào biết làm sao để chiến thắng phụ nữ nếu như phụ nữ biết dùng chính những vũ khí của đàn ông để đối đầu với đàn ông. Họ cảm thấy bị thu hút, bị khơi gợi và bị tước đoạt vũ khí. Rất ít người đàn ông nào có thể cưỡng lại những niềm khoái cảm bị cấm đoán do Người Thích Ăn Diện Của Giới Mày Râu mang đến.
Sự quyến rũ nảy sinh từ một người có giới tính không rõ ràng và bí ẩn sẽ có tác động rất lớn.
Colette
Đặc điểm nổi bật
Ngày nay nhiều người trong chúng ta thường nghĩ rằng cuộc sống tình dục phóng túng mới phát triển trong những năm gần đây – rằng mọi thứ đã thay đổi, hoặc tốt hơn hoặc tồi tệ hơn. Đây gần như chỉ là một sự tưởng tượng, bởi một tác phẩm lịch sử đã tiết lộ cho thấy những thời kỳ của sự dâm đãng vốn thuộc về đế chế La Mã, nước Anh cuối thế kỷ 17 và “thế giới lơ lửng” của nước Nhật vào thế kỷ 18, vượt xa so với những gì chúng ta đang trải nghiệm hiện nay. Vai trò về giống chắc chắn vẫn đang thay đổi, nhưng trước đó chúng đã thay đổi rồi. Xã hội luôn thay đổi không ngừng, nhưng có một thứ không thay đổi: Đại đa số con người luôn có thể thích ứng với những xu hướng chung của thời đại. Họ luôn hoàn thành vai trò mà họ được giao phó. Sự thích nghi là một hằng số vì loài người là những sinh vật xã hội luôn có khả năng bắt chước lẫn nhau. Ở những thời điểm nào đó trong lịch sử, sự chống đối và lập dị có thể là mốt, nhưng nếu quá nhiều người bắt chước làm theo thì điều đó chẳng còn gì là lập dị hay chống đối nữa.
Tuy nhiên, chúng ta không nên phàn nàn về sự tuân theo mù quáng nhất của con người, vì nó đem đến những khả năng vô kể về sức mạnh và sự quyến rũ cho những người ít dám mạo hiểm. Những Người Thích Ăn Diện đã tồn tại trong mọi thời đại và nền văn hóa (Chẳng hạn, Alcibiades sống vào thời Hy Lạp cổ đại và Korechika sống ở Nhật vào cuối thế kỷ thứ 10). Và bất cứ nơi đâu họ đến, họ đều thành công trong việc thúc đẩy những người khác đóng vai trò của người tuân thủ. Người Thích Ăn Diện thể hiện một sự khác biệt thật sự và triệt để so với những người khác, một sự khác biệt cả về ngoại hình lẫn phong cách. Vì hầu hết chúng ta đều vô hình bị đè nặng bởi những ràng buộc nên chúng ta dễ dàng bị lôi cuốn bởi những người hay thay đổi và thích phô trương sự khác biệt của mình.
Nhưng Người Thích Ăn Diện có thể quyến rũ những người xung quanh họ cả về mặt xã hội lẫn mặt tình dục. Mọi người đua nhau bắt chước theo phong cách của họ; những đám đông công chúng yêu họ say đắm. Khi bắt chước tính cách của Người Thích Ăn Diện cho mục đích của riêng bạn, hãy nhớ rằng Người Thích Ăn Diện bản chất vốn là một loài hoa đẹp và quý hiếm. Luôn khác biệt trong những phong cách nổi bật và thẩm mỹ, họ không bao giờ chế nhạo khuynh hướng và phong cách đương thời, đồng thời lại rất thích ứng với những khuynh hướng mới lạ và tuyệt đối thờ ơ trước những việc mà người khác đang làm. Hầu hết mọi người đều cảm thấy bất an, họ luôn tự hỏi về những gì mà bạn đang làm và từ từ họ sẽ ngưỡng mộ và bắt chước bạn, bởi vì trông bạn vô cùng tự tin khi thể hiện bản thân mình.
Người Thích Ăn Diện theo truyền thống vẫn được xác định qua phong cách ăn mặc và chắc chắn hầu hết các Người Thích Ăn Diện đều có khả năng tạo ra một phong cách độc nhất vô nhị trong mắt người khác. Beau Brummel, Người Thích Ăn Diện nổi tiếng nhất đã bỏ ra hàng giờ ngắm nghía mình trong toilet, đặc biệt bỏ ra khối thời gian cho kiểu thắt thắt cà vạt mà không ai có thể bắt chước và nhờ việc này mà anh ta đã nổi tiếng khắp nước Anh vào đầu thế kỷ 19. Nhưng phong cách của Người Thích Ăn Diện không thể quá rõ ràng, vì bản thân họ thường rất tinh tế khôn khéo và không bao giờ tỏ ra nỗ lực thu hút sự chú ý của người khác, mà chính sự chú ý tự đến với họ. Người nào mà cách ăn mặc quá dị biệt thường chứng tỏ rằng họ thật sự không có khả năng tưởng tượng và khiếu thẩm mỹ. Người Thích Ăn Diện thể hiện sự khác biệt của mình tinh tế đến mức mà chỉ biểu lộ sự khinh bỉ của họ đối với tục lệ xã hội một cách tế nhị: Áo ghi-lê màu đỏ của Théophile Gautier, bộ comlê nhung màu xanh lá cây của Oscar Wilde, bộ tóc giả màu bạc của Andy Warhol. Thủ tướng Anh – Benjamin Disraeli – có hai cây gậy rất ấn tượng, một cái ông sử dụng vào buổi sáng và cái kia vào buổi tối; vào buổi trưa ông sẽ thay đổi gậy bất chấp khi ấy ông đang ở đâu. Người Thích Ăn Diện của Đàn Ông cũng làm tương tự như vậy. Dĩ nhiên cô ta có thể bắt chước mặc quần áo của đàn ông và nếu thật sự cô ta làm điều đó thì chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng đủ để làm cô ta nổi bật hẳn: Không có người nào ăn mặc giống như nữ tiểu thuyết gia George Sand. Cái nón quá cao, đôi ủng cưỡi ngựa đã sờn mòn trên những nẻo đường của thành phố Paris, khiến cô ta trông rất lố bịch.
Hãy nhớ rằng, ắt hẳn chúng ta phải có một cách lý giải hợp lý cho điều này. Nếu phong cách của bạn hoàn toàn xa lạ, theo những cách nghĩ tích cực nhất mọi người sẽ nghĩ rằng bạn rõ ràng là một người có sức thu hút; nhưng những quan niệm tiêu cực lại cho rằng bạn bị khùng. Thay vào đó, hãy tạo ra phong cách thời trang riêng cho mình bằng cách mô phỏng theo và thay đổi những phong cách đang thịnh hành để khiến bản thân trở thành một đối tượng có sức thu hút. Hãy làm đúng điều này và bạn sẽ là thần tượng được mọi người bắt chước theo một cách cuồng nhiệt. Bá tước d’Orsay, một Người Thích Ăn Diện nổi tiếng ở London vào những năm thập niên 1830 và 1840, được những người chạy theo mốt theo dõi sát sao. Một ngày nọ trong khi gặp phải một cơn dông đổ ập bất ngờ tại London, anh ta đã mua một chiếc áo paltrok – một loại áo khoác dày gắn liền với một chiếc mũ trùm đầu từ một người thủy thủ Hà Lan. Ngay lập tức, áo khoác paltrok được mọi người đua nhau mặc. Dĩ nhiên, khả năng có thể khiến cho những người khác bắt chước bạn là một dấu hiệu của năng lực quyến rũ.
Tuy vậy, sự bất tuân lề thói xã hội của những Người Thích Ăn Diện vượt xa trên cả hình thức bề ngoài. Đó chính là thái độ đối với cuộc sống mà cũng góp phần làm họ nổi bật hẳn; hãy kế thừa thái độ đó và những nhóm người bắt chước sẽ vây quanh bạn.
Thái độ cử chỉ của Người Thích Ăn Diện thì cực kỳ xấc xược. Tuy vậy, họ không chửi rủa ai mà cũng không bao giờ cố gắng làm hài lòng ai. Trong vương triều của vua Louis XIV, nhà văn La Bruyère đã để ý thấy rằng những cận thần luôn cố gắng làm hài lòng nhà vua lúc nào cũng bị thất sủng, bởi chẳng có gì thiếu sức hấp dẫn nhà vua hơn thế. Như Barbey d’Aurevilly đã viết, “Những Người Thích Ăn Diện luôn làm hài lòng đàn bà bằng cách làm phật lòng họ”.
Tính xấc xược hình thành nên nguyên tắc cơ bản cho khả năng hấp dẫn của Oscar Wilde. Vào đêm nọ, trong một nhà hát tại London, sau màn trình diễn đầu tiên của một trong những vở kịch của Wilde, những khán giả cuồng nhiệt quá khích đã gào thét yêu cầu tác giả của vở kịch phải xuất hiện trên sân khấu. Wilde cứ để họ chờ đợi rất lâu, và cuối cùng anh ta cũng xuất hiện, miệng phì phèo điếu thuốc lá với dáng vẻ cực kỳ cao ngạo. Anh ta trách móc những người hâm mộ, “Thật thất lễ khi tôi xuất hiện ở đây với điếu thuốc lá trên miệng, nhưng điều tệ hại hơn cả là mọi người lại quấy rầy tôi khi tôi đang hút thuốc”. Tương tự, bá tước d’ Orsay cũng rất láo xược. Tại một câu lạc bộ ở London vào tối nọ, một người đàn ông tên Rothschild – một kẻ ti tiện khét tiếng – đã vô tình đánh rơi một đồng tiền vàng trên nền nhà, ngay lúc đó anh ta cúi xuống tìm nó. Vị bá tước này bất chợt rút ra một tờ tiền giấy 1000 franc (trị giá hơn nhiều so với đồng xu), sau đó cuộn tròn lại và đốt tờ tiền như đốt một ngọn nến, rồi anh ta khom người thấp xuống quỳ trên hai đầu gối và bò qua bò lại trên nền nhà, hệt như anh ta đang thắp sáng để có thể tìm kiếm đồng xu cho rõ hơn. Chỉ có Người Thích Ăn Diện mới có hành động trơ tráo càn rỡ như thế. Tính trơ trẽn xấc xược của Kẻ Ăn Chơi Phóng Đãng có mối liên hệ với niềm khao khát chinh phục được đàn bà; ngoài ra anh ta chẳng quan tâm đến điều gì khác. Tuy nhiên, tính trơ trẽn xấc xược của Người Thích Ăn Diện lại nhắm đến xã hội và những qui ước xã hội. Mục tiêu chinh phục của anh ta không chỉ là một người đàn bà mà là cả một nhóm người, toàn bộ mọi người trong xã hội. Và vì con người thường cảm thấy bị ràng buộc bởi bổn phận phải luôn lịch sự nhã nhặn và nhường nhịn nên họ cảm thấy thỏa mãn và hài lòng khi ở cạnh một người dám coi thường những qui ước tế nhị như thế.
Người Thích Ăn Diện là những bậc thầy về nghệ thuật sống. Họ dành trọn cuộc đời cho những niềm khoái cảm và sự thú vị thuần túy, chứ không phải vì công việc; họ luôn bao bọc mình giữa những thứ đẹp đẽ, và niềm đam mê mà họ dành cho vấn đề ăn uống cũng hệt như phong cách ăn mặc. Đây là lý do tại sao nhà văn vĩ đại người Hy Lạp – Petronius, tác giả quyển “Satyricon”
– có thể quyến rũ được ông hoàng Nero. Không giống như Seneca đần độn – nhà tư tưởng vĩ đại thuộc nhóm triết gia Hy Lạp cổ Stoic và là thầy của Nero
– Petronius biết cách làm thế nào để biến mọi khía cạnh nhỏ của cuộc sống thành một cuộc phiêu lưu hiển hách, mang tính thẩm mỹ cao, cho dù đó chỉ là một yến tiệc nhỏ hay một cuộc trò chuyện qua loa. Bạn không nên áp đặt thái độ này lên những người xung quanh – đừng biến mình thành một kẻ phiền phức – nhưng nếu bạn dường như tin tưởng vào bản thân và xác định chắc chắn về sở thích của mình, bạn sẽ khiến mình trở thành tâm điểm của sự thu hút. Điểm mấu chốt ở đây chính là hãy biến mọi thứ trở nên hoa mỹ. Nếu bạn có khả năng làm giảm bớt sự nhàm chán bằng cách tô điểm cuộc sống thành một nghệ thuật thì sự hiện diện của bạn sẽ được đánh giá rất cao.
Giới tính đối lập cũng giống như một vùng đất xa lạ mà chúng ta không bao giờ có thể khám phá hết, chính vì vậy điều này luôn gây hứng thú cho chúng ta, tạo ra sự ham muốn nhục dục tương thích. Nhưng nó cũng chính là cội nguồn của bao nỗi phiền muộn và sự vỡ mộng. Đàn ông không hiểu được những suy nghĩ của đàn bà, và ngược lại, mỗi giới tính sẽ nỗ lực để khiến giới tính kia hành động giống như một thành viên thuộc giới tính của chính mình. Người Thích Ăn Diện có thể chẳng bao giờ cố gắng làm hài lòng người khác, nhưng trên thực tế họ lại đang khơi dậy sự hứng thú ở những người khác: Nhờ bắt chước theo những đặc điểm tâm lý của giới tính đối lập, họ có thể thu hút tính cách quá thần tượng hóa bản thân bẩm sinh của chúng ta. Phụ nữ lại đồng cảm với tính cách thanh nhã khéo léo và sự quan tâm tỉ mỉ khi tán tỉnh phụ nữ của Rudolph Valentino; ngược lại đàn ông lại đồng cảm với thái độ tuy tận tâm nhưng lại lãnh đạm thờ ơ của Lou Andreas-Salomé. Trong vương triều Heian tại Nhật vào thế kỷ 17, Sei Shonagon – tác giả quyển “Quyển sách gối đầu” có sức hấp dẫn mạnh mẽ với đàn ông, đặc biệt là những người yêu thích và quan tâm đến văn chương. Tính cách cô ta cực kỳ độc lập, viết thơ bằng cả tâm huyết của mình và luôn giữ một khoảng cách nào đó trong tình cảm. Đàn ông muốn nhiều hơn ở cô ta, thay vì chỉ là bạn bè hay người đồng hành, như thể cô ta cũng là một gã đàn ông. Bị quyến rũ bởi sự thấu cảm sâu sắc của cô ta về tâm lý đàn ông, đàn ông trở nên yêu cô ta say đắm. Loại tinh thần lưỡng giới này – hay chính là khả năng cảm nhận tinh thần của những người khác phái; phỏng theo cách họ suy nghĩ, phản chiếu sở thích và thái độ của họ – có thể là một yếu tố quan trọng trong quá trình quyến rũ. Đó là một cách để mê hoặc nạn nhân của bạn.
Theo quan điểm của Freud, dục vọng của con người bản chất là lưỡng tính; hầu hết mọi người đều có cách nào đó để lôi cuốn những người cùng giới, nhưng những rào cản xã hội (thay đổi tùy theo nền văn hóa và thời kỳ lịch sử) đã kiềm chế, ngăn cản nhu cầu mạnh mẽ này. Người Thích Ăn Diện tượng trưng cho sự giải thoát khỏi những rào cản này. Trong vài vở kịch của Shakespeare, một cô gái trẻ (hồi ấy, những vai nữ trong nhà hát thực sự đều do những diễn viên nam đóng) đã phải cải trang và ăn mặc bảnh bao như là một cậu con trai, phải khơi gợi lên mọi hứng thú nhục dục của người đàn ông, và sau đó, giới đàn ông cảm thấy rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cậu con trai đó lại thật sự là một cô gái cải trang. (Chẳng hạn, hãy nghĩ đến Rosalind trong vở “Vì tôi yêu em”). Những nghệ sĩ của làng giải trí như ca sĩ kiêm vũ công Josephine Baker (được biết đến như là Người Thích Ăn Diện có làn da màu sôcôla) và nữ diễn viên Marlene Dietrich đã hóa trang thành đàn ông trong vai diễn của mình, điều này khiến họ trở nên vô cùng nổi tiếng, nhất là trong giới đàn ông. Trong lúc ấy, một người đàn ông pha chút nữ tính, một anh chàng đẹp trai lại luôn có sức quyến rũ đối với phụ nữ. Valentino hiện thân cho năng lực này. Elvis Presley cũng có những nét nữ tính (khuôn mặt, hông), thêm vào đó anh ta thường mặc áo sơ mi kiểu màu hồng và trang điểm mắt, vì vậy anh ta đã thu hút sự chú ý của phụ nữ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhà làm phim Kenneth Anger đã nói về ca sĩ Mick Jagger rằng anh ta sở hữu “một sự hấp dẫn lưỡng giới, góp phần tạo nên sức quyến rũ của anh ta đối với các nữ khán giả trẻ… và tác động vào tiềm thức của họ”. Trong nền văn hóa phương Tây qua nhiều thế kỷ, vẻ đẹp nữ tính thật sự đã giành được sự ngưỡng mộ và tôn sùng nhiều hơn so với vẻ đẹp nam tính, vì vậy cũng dễ hiểu khi khuôn mặt nữ tính của nam diễn viên Montgomery Clift sẽ có sức quyến rũ hơn khuôn mặt nam tính của diễn viên John Wayne.
Người Thích Ăn Diện cũng xuất hiện cả trong lĩnh vực chính trị. John Kenedy là một người có tính cách pha trộn “ái nam ái nữ”: Rất kiên định, hùng dũng và rắn rỏi trong mối quan hệ gay gắt với dân tộc Nga và trong những trận bóng đá trên sân cỏ tại Nhà Trắng, tuy nhiên anh ta lại rất nữ tính trong dáng vẻ trang nhã, lịch lãm và sang trọng của mình. Sự pha trộn tính cách này đóng vai trò rất lớn đối với khả năng quyến rũ của anh ta. Disraeli là một Người Thích Ăn Diện trong cách cư xử và ăn mặc của mình; tất nhiên cũng có vài người tỏ ra hoài nghi về anh ta, nhưng chính vì anh ta chẳng hề quan tâm đến những gì người khác nói, vì vậy anh ta vẫn giành được sự mến mộ và tôn trọng của người khác. Dĩ nhiên, phụ nữ tôn thờ anh ta, vì phụ nữ luôn ngưỡng mộ Người Thích Ăn Diện. Họ đánh giá cao sự dịu dàng nhã nhặn trong cách cư xử, óc thẩm mỹ và tình yêu anh ta dành cho việc chăm chút quần áo ăn mặc, hay nói cách khác, phụ nữ yêu thích những phẩm chất nữ tính của anh ta. Chỗ dựa chính cho năng lực của thủ tướng Anh – Benjamine Disraeli – chính là một người phụ nữ hâm mộ ông tha thiết: Nữ hoàng Victoria.
Đừng bị đánh lừa bởi thái độ phản đối, chê bai bề ngoài thì tính cách Người Thích Ăn Diện của bạn mới có thể khơi dậy. Xã hội có thể công khai ngờ vực về đặc tính lưỡng giới (trong thuyết thần học của Thiên Chúa giáo, quỷ Satan thường đại diện cho tính lưỡng giới), nhưng điều này chỉ càng che đậy cho sự quyến rũ của nó; bởi những gì bị đè nén, cấm đoán nhất lại chính là những cái hấp dẫn nhất. Hãy học hỏi tính cách của Người Thích Ăn Diện và bạn sẽ trở thành “nam châm” đối với những khao khát mơ hồ, chưa nhận thức rõ của con người.
Yếu tố cốt lõi của năng lực này chính là sự nhập nhằng, pha trộn giữa các tính cách đối lập. Trong một xã hội nơi mà trách nhiệm và vai trò của con người quá nặng nề và rõ ràng, sự từ chối tuân theo một chuẩn mực nào đó sẽ kích thích cảm giác hứng thú. Sự pha trộn giữa nam tính và nữ tính, giữa sự láo xược lẫn sự lịch lãm, giữa sự tế nhị lẫn sự tàn bạo. Hãy mặc kệ người khác lo sợ về việc không được xã hội chấp nhận, những loại người đó thì chẳng mấy giá trị và bạn sẽ sở hữu được năng lực to lớn hơn họ tưởng.
Biểu tượng
Hoa phong lan – Hình dạng và màu sắc của phong lan biểu trưng cho cả hai giới tính, hương hoa vừa thơm ngát vừa thoảng mùi hoang tàn bởi nó chính là loài hoa nhiệt đới tượng trưng cho tội lỗi. Tuy nhiên, sự thanh nhã và được chăm sóc chu đáo khiến phong lan xứng đáng được yêu chuộng như một loài hoa hiếm thấy, không giống như bất kỳ loài hoa nào khác.
Điểm yếu
Sức mạnh nhưng đồng thời cũng là vấn đề nan giải của Người Thích Ăn Diện là anh ta hay cô ta thường hành động thông qua những cảm giác tội lỗi liên quan đến vai trò giới tính. Mặc dù hành động này ẩn chứa năng lực quyến rũ, nhưng nó cũng rất nguy hiểm, bởi vì nó dấy lên biết bao nỗi bất an và lo âu khủng khiếp. Những mối nguy hiểm lớn hơn sẽ thường nảy sinh từ chính những người đồng giới với bạn. Valentino có khả năng hấp dẫn vô hạn đối với phụ nữ nhưng chính đàn ông lại rất căm ghét anh ta. Anh ta không ngừng bị dằn vặt với những lời buộc tội của họ về sự nhu nhược sai trái và điều này gây nên cảm giác đau khổ khủng khiếp cho anh ta. Salome cũng không được phụ nữ cùng giới yêu thích; em gái của Nietzsche, có lẽ là người bạn thân nhất của anh ta đã xem cô ta như một mụ phù thủy độc ác, đã tổ chức một chiến dịch chống đối lại cô ta trên phương tiện truyền thông sau khi nhà triết học này qua đời. Nhưng người ta không thể làm được gì để đối mặt với sự căm hận như thế. Một số Người Thích Ăn Diện cố gắng đấu tranh với hình ảnh mà chính mình đã nỗ lực tạo ra, nhưng điều này là phản ứng dại dột: Để minh chứng cho nam tính của mình, Valentino tham gia vào một trận đấu quyền Anh và làm bất kỳ điều gì để minh chứng cho điều này. Cuối cùng anh ta chỉ càng chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng. Tốt hơn là nên chấp nhận sự chế giễu thất thường của xã hội bằng sự đáng yêu lẫn sự xấc xược. Sau cùng, sự hấp dẫn của Người Thích Ăn Diện nằm ở chỗ họ thật sự không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình. Đó là lý do tại sao Andy Warhol đổi chiêu bài của mình: Khi mọi người quá mệt mỏi vì những trò hề hay vài vụ tai tiếng bê bối của anh ta, thay vì cố gắng tự bào chữa cho mình thì anh ta đơn giản chỉ tiếp tục tạo ra một hình ảnh mới nào đó – một gã sống buông thả suy đồi, một họa sĩ vẽ ảnh chân dung công chúng – như thể để tỏ rõ quan niệm xấc xược rằng vấn đề này không chỉ xảy đến với anh ta mà còn với cả phạm vi quan tâm của mọi người khác.
Một mối nguy hiểm khác đối với Người Thích Ăn Diện là sự láo xược cũng có giới hạn riêng của nó. Beau Brummel tự cao tự đại về hai thứ: Dáng vẻ gọn gàng, chỉnh tề và tài châm biếm dí dỏm. Thần hộ mệnh của anh ta chính là hoàng tử xứ Wales, người mà trong những năm sau đó, đã trở nên béo phì. Vào một đêm nọ, trong buổi ăn tối, vị hoàng tử muốn gọi điện cho quản gia và Brummel đã nói với vẻ châm chọc, “Đừng gọi điện nữa, anh chàng béo Big Ben”. Vị hoàng tử không mấy hài lòng với lời giễu cợt này, nên tỏ vẻ bực tức với Brummel ra mặt và từ đó, không bao giờ nói chuyện với anh ta nữa. Không có sự bảo trợ của hoàng gia, Brummel rơi vào cảnh túng quẫn và điên loạn.
Thậm chí khi ấy Người Thích Ăn Diện còn phải cân nhắc về sự láo xược của mình. Một Người Thích Ăn Diện chính thống luôn biết được sự khác nhau giữa một sự chọc ghẹo vờ vĩnh để gây sự chú ý với một lời nhận xét, sự xúc phạm hay lăng mạ có thể thật sự gây tổn thương đến người khác. Đặc biệt quan trọng là phải tránh xúc phạm phải những người có địa vị quyền thế mà tự làm hại đến bản thân. Trên thực tế, tính cách này chỉ phát huy hiệu quả tối đa với những người có năng khiếu xúc phạm người khác như nghệ sĩ, kẻ sống buông thả phóng túng,… Ở những nơi làm việc, có lẽ bạn cũng cần phải sửa đổi và giảm bớt hình ảnh Người Thích Ăn Diện của mình. Hãy trở nên khác biệt một cách dễ thương và gần gũi, hãy là một người mang đến niềm vui, chứ đừng là một người chỉ biết thách thức với qui ước của nhóm và làm người khác bất an.
NGƯỜI TỰ NHIÊN
Đặc điểm nổi bật
Trẻ con không ngây thơ như chúng ta tưởng. Chúng luôn chịu đựng cái cảm giác cho rằng mình là người vô dụng và sớm nhận ra được sức mạnh của sự mê hoặc nhằm cứu vớt sự yếu ớt của chúng trong thế giới người lớn. Nếu sự yếu ớt và dễ bị tổn thương của chúng trở nên quá quyến rũ thì đó là điều mà chúng có thể sử dụng có hiệu quả.
Tại sao chúng ta lại bị quyến rũ bởi tính cách ngây thơ của trẻ con? Trước hết, bởi vì tất cả những gì thuộc về tự nhiên đều có một tác động kỳ lạ đến chúng ta. Từ khi mới bắt đầu, hiện tượng tự nhiên – sấm chớp hay nhật thực, nguyệt thực đã truyền cho con người sự sợ hãi. Chúng ta càng văn minh thì những tác động của hiện tượng tự nhiên đó lại càng lớn. Thế giới hiện đại xung quanh ta có quá nhiều thứ do con người làm ra khiến có điều gì đó bất ngờ và khó lý giải lôi cuốn chúng ta. Trẻ con cũng có sức mạnh tự nhiên này nhưng vì chúng không đáng sợ và có tình cảm nên chúng không có sức làm mê hoặc lòng người bằng chúng ta. Hầu hết mọi người đều cố chiều lòng con trẻ, nhưng tính dễ thương của một đứa trẻ thường dễ dàng có được, bất chấp sự giải thích logic – và những gì là phi lý thường mang tính quyến rũ nguy hiểm.
Quan trọng hơn, một đứa trẻ tượng trưng cho thế giới mà chúng ta đang bị đày ải. Bởi vì cuộc đời của một người trưởng thành đầy ắp những phiền muộn và sự sắp đặt nên chúng ta thường che giấu đi cái ảo giác về thời thơ ấu như là một thời vàng ngọc mặc dù đó có thể là thời kỳ đầy bối rối và đau đớn. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng thời thơ ấu có những đặc quyền nào đó và giống như trẻ con, chúng ta có thái độ tích cực trong cuộc sống. Đối mặt với một đứa bé đặc biệt thu hút, chúng ta thường cảm thấy khao khát cái quá khứ vàng ngọc của mình, chúng ta ao ước có lại những đức tính mà chúng ta đã từng đánh mất. Và trước sự hiện diện của một đứa trẻ thì dường như chúng ta có lại được một chút thời vàng ngọc của mình.
Những người quyến rũ tự nhiên là những người giữ lại được những đặc tính trẻ con có thể bị mất đi theo quy luật tất yếu của thời gian. Những người như thế có sức quyến rũ mãnh liệt như một đứa trẻ thơ ngây và trong trắng. Dĩ nhiên, họ không hoàn toàn giống trẻ con khiến người khác phải có thái độ chê bai và khinh bỉ. Chúng ta cũng không nên nghĩ rằng sự ngây thơ là điều gì đó nằm ngoài sự kiểm soát của họ. Những người quyến rũ tự nhiên sớm nhận thấy giá trị của việc duy trì một đức tính đặc biệt nào đó và khả năng quyến rũ mà đức tính đó có được. Họ tin tưởng vào những đặc tính trẻ con này và học cách thể hiện nó một cách tự nhiên. Đây chính là bí quyết. Để thực hiện điều này một cách có hiệu quả, bạn cần phải có nghệ thuật thể hiện, nếu chỉ cần một chút lưỡng lự, sống sượng trong cách thể hiện thì có thể gây ra sự phảm cảm. Người ta dễ dàng tha thứ cho những người lâm vào bước đường cùng, những kẻ ngốc ngếch, nhưng khó mà tha thứ cho những người không thật lòng, cố tìm cách thể hiện những đặc tính hồn nhiên, trong trắng của trẻ thơ một cách lố bịch trước mặt người khác. Hãy tự cân nhắc bạn là ai trước khi bạn muốn thể hiện mình là người lịch sự và khiêm tốn.
Những người quyến rũ tự nhiên thường có sự kết hợp của nhiều đức tính tự nhiên của trẻ thơ. Những đức tính đó là:
Sự ngây thơ. Đức tính đầu tiên của sự ngây thơ là yếu ớt và hiểu sai đi về thế giới. Ngây thơ là yếu ớt bởi vì người ta cho rằng sự ngây thơ thường bị lẫn vào trong một thế giới tàn bạo. Một đứa trẻ không thể nào giữ gìn hay tiếp tục sự ngây thơ của chúng được. Sự hiểu lầm xuất phát từ việc không phân biệt được tốt và xấu của một đứa trẻ và nhìn đời qua cặp mắt ngây thơ. Sự yếu ớt của trẻ con kích thích sự thông cảm, sự hiểu lầm của chúng khiến chúng ta bật cười và không gì có thể quyến rũ hơn bằng sự kết hợp giữa tiếng cười và sự thông cảm.
Sự ngây thơ của người lớn thì không hoàn toàn là như vậy bởi vì người ta không thể nào lớn lên trong thế giới này mà vẫn giữ nguyên sự ngây thơ. Tuy nhiên, cũng có người luôn tìm cách để duy trì sự ngây thơ đó vì những mục đích riêng. Họ cường điệu hóa sự ngây thơ nhằm kích thích sự thông cảm nào đó. Họ hành động như thể họ đang nhìn thế giới qua cặp mắt ngây thơ nhưng trong con mắt thiên hạ thì quả là một điều nực cười. Nhiều người nhận thức được điều này và tìm cách khắc phục với thái độ khiêm tốn hơn, đơn giản hơn. Nếu nhiều người thấy họ đang cố tìm cách thể hiện sự ngây thơ thì xem như nổ lực đó hoàn toàn thất bại. Tốt hơn là họ nên thể hiện sự yếu ớt của mình một cách gián tiếp thông qua ánh mắt hoặc thông qua tình huống do họ tạo ra. Nó dễ dàng thích nghi với mục đích của chính bạn. Hãy học cách thể hiện sự yếu ớt hoặc thiết sót một cách tự nhiên.
Sự nghịch ngợm. Những đứa trẻ nghịch ngợm có sự can đảm mà người lớn như chúng ta đã đánh mất. Đó là vì chúng không thấy được hậu quả của hành động do chúng gây ra, ngay cả đó là những hành động phạm pháp. Chúng có thể tự làm tổn thương chính mình. Những đứa trẻ nghịch ngợm thường có thái độ vô tư. Chúng có thể làm tổn thương bạn bằng chính thái độ vô tư ấy. Những đứa trẻ như thế quả thật chưa tự ý thức được hoặc chịu sự la mắng để có thái độ lịch sự và nhã nhặn hơn. Thường chúng ta cũng thầm ghen tị với chúng vì chính chúng ta cũng muốn nghịch ngợm như thế.
Người lớn nghịch ngợm thì khác, thường mang tính quyến rũ. Nếu bạn đóng vai trò này thì đừng quá lo lắng về việc xúc phạm nhiều người trong hiện tại và cả sau này. Bạn đáng yêu và chắc hẳn họ sẽ tha thứ cho bạn. Đừng xin lỗi hay tỏ vẻ hối hận vì chúng sẽ phá tan đi sự quyến rũ của bạn. Cho dù bạn làm hay nói gì đi nữa, hãy giữ một tia sáng lóe lên trong mắt bạn để chứng tỏ rằng bạn không làm bất cứ điều gì nghiêm trọng.
Sự phi thường. Một đứa trẻ kỳ diệu có tài đặc biệt và không thể lý giải được: Năng khiếu về âm nhạc, toán học, chơi cờ, thể thao. Nếu chúng là nghệ sĩ hoặc nhạc sỹ, người chơi Mozart thì tác phẩm của họ dường như xuất phát từ sự bộc phát bẩm sinh đòi hỏi có một ít suy nghĩ đặc biệt đáng chú ý. Nếu chúng có tài năng thuộc về thể chất thì chúng sẽ được ban cho sức mạnh, sự khéo léo và khả năng bộc phát phi thường. Trong cả hai trường hợp này thì chúng dường như có tài năng so với tuổi của chúng. Điều này thật sự lôi cuốn chúng ta.
Những người lớn phi thường thì thường là những đứa trẻ phi thường trước kia đã cố gắng duy trì tài năng tuổi trẻ và những kỹ năng ứng biến của họ. Tính bộc phát thật sự là một điều hiếm hoi vì mọi thứ trong cuộc sống nhằm cướp lấy chúng ta thuộc về nó. Chúng ta phải học cách thực hiện một cách thận trọng, suy nghĩ vể hình ảnh của chúng ta trong mắt của người khác. Để đóng vai người phi thường bạn cần có kỹ năng nào đó thật tự nhiên và khả năng ứng biến linh hoạt. Nếu kỹ năng của bạn thực sự đã thể hiện bằng hành động thì bạn cần che giấu điều này và học cách làm cho tác phẩm của bạn xuất hiện một cách tự nhiên. Bạn càng giấu sự lo lắng phía sau những gì bạn làm thì nó càng thể hiện sự quyến rũ một cách tự nhiên hơn.
Yêu thích sự cởi mở. Một khi con người càng trưởng thành hơn thì ý thức sống khép mình để chống lại những sự trải nghiệm đau đớn càng thể hiện rõ trong hành động của họ. Cái giá phải trả cho việc này là họ trở nên khắt khe hơn cả trong suy nghĩ và hành động. Nhưng trẻ con thì khác, với bản chất tự nhiên vốn có, chúng rất cởi mở đối với mọi chuyện và không hề có một chút biểu hiện phòng vệ. Chính sự vô tư, cởi mở này đã tạo nên sự cuốn hút diệu kỳ. Trước sự có mặt của trẻ con, chúng ta ít cứng nhắc hơn và bị nhiễm tính cởi mở của chúng. Đó là lýdo tại sao chúng ta muốn gẫn gũi với trẻ con.
Những người yêu thích sự cởi mở bằng cách nào đó đã phá vớ tính tự vệ, duy trì một thái độ cởi mở và khôi hài của trẻ con. Họ thường thể hiện thái độ này bằng hành động: Họ duyên dáng và có vẻ trẻ hơn so với những người khác. Đây là đặc điểm nổi bật nhất của người tự nhiên. Cởi mở là một sự quyến rũ chết người. Hãy sống cởi mở rồi bạn sẽ tìm thấy sự cởi mở ở người khác. Hãy học cách tự kiềm chế: Không nên có những phản ứng gay gắt trước những điều không hay, những điều khiến ta bực mình, hãy tìm cách mĩm cười, hãy cởi mở để tác động đến những người khác và rồi họ sẽ bị bạn quyến rũ một cách dễ dàng.
Những trường hợp điển hình
1. Là một đứa trẻ lớn lên ở Anh, Charlie Chaplin đã trải qua nhiều năm sống trong sự nghèo khó tột cùng, đặc biệt là sau khi mẹ anh ta bị bắt giữ trong nhà thương điên. Trong những năm tháng đầu đời của mình, Charlie Chaplin phải tự kiếm sống. Anh ta đã trở thành diễn viên hài kịch cho một chương trình tạp kỷ và đã có những thành công nhất định. Tuy nhiên, anh ta không muốn dừng lại ở đó mà luôn ấp ủ và quyết tâm thực hiện một hoài bảo lớn hơn. Năm 19 tuổi, anh ta đến định cư ở Mỹ với hy vọng xâm nhập vào thế giới điện ảnh Hollywood. Trong quá trình đó, mặc dù anh ta đã tìm được những vai diễn phù hợp với kinh nghiệm của mình nhưng cũng chẳng mấy thành công.
Vào năm 1914, Chaplin đóng vai một diễn viên lừa đảo trong một bộ phim ngắn có tên là “Kiếm Sống”. Trong trang phục của vai diễn, anh ta mặc cái quần đùi quá cỡ cộng với cái nón hình quả dưa, mang giày ống khổng lồ không vừa với bàn chân của anh ta, một chiếc roi mây và bộ ria mép dài. Trong bộ trang phục như thế, Chaplin đã tạo ra một hình ảnh nhân vật hoàn toàn mới nhưng trông giống như thật. Trước hết, đi một vòng và quay nhanh chiếc roi cùng với nhiều lời khôi hài. Mack Sennett, trưởng trường quay, không nghĩ vở “Kiếm Sống” thật buồn cười và nghi ngờ rằng Chaplin có phải là một nhân vật trong nhiều bộ phim hay không trong khi một số nhà phê bình thì cảm nhận ngược lại. Có một bình luận trong tạp chí thương mại rằng: “Người diễn viên khéo léo trong vai một người kiếm sống nóng tính và ăn mặc đúng mốt trong hình này là một diễn viên hài trong tranh màu nước đầu tiên và cũng là người diễn giống như một trong những người có năng khiếu bẩm sinh. Và khán giả cũng hưởng ứng – bộ phim đó cũng hái ra tiền.
Những gì liên quan đến điểm mạnh trong phim “Kiếm Sống” đã tạo một khoảng cách cho Chaplin đối với những diễn viên hài kịch khác trong kịch câm, là người ngây thơ nhất của nhân vật mà anh đóng. Nhận thấy rằng anh ta phát hiện ra được một điều gì đó nên anh hình thành vai diễn khác hơn trong những vỡ diễn thường kỳ, làm cho anh ta ngày càng tự nhiên hơn. Bí quyết ở đây chính là làm cho nhân vật nhìn vào thế giới xung quanh bằng cặp mắt của một đứa trẻ. Trong vở “Ngân Hàng”, anh ta là người giữ ngân hàng đang mơ mộng về những chiến công lớn trong khi những tên cướp đang lộng hành trong tòa nhà. Trong vỡ “Người Chủ Hiệu Cầm Đồ”, anh ta là một trợ ly tạm thời cho một cửa hiệu và anh ta đã đập phá chiếc đồng hồ. Trong vở “Shoulder Arm”, anh ta là một người lính trong một trận chiến đẫm máu trong Thế Chiến thứ I chống lại những kẻ khủng bố chiến tranh như là một đứa trẻ vô tội. Chaplin chắc chắn diễn vai những diễn viên trong những bộ phim của anh ta có thân hình lớn hơn anh ta thật sự, nhằm xem họ như những người lớn và anh ta như một đứa trẻ vô dụng. Và bởi vì anh ta đã thật sự nhập vai nhân vật và người đàn ông có cuộc đời thật sự bắt đầu thể hiện. Do anh ta có một thời thơ ấu đau khổ nên anh ta thật sự bị ám ảnh bởi điều đó. (Trong bộ phim “Con Đường Thư Thái”, anh dựng lên một cảnh ở Hollywood giống như những con đường ở Luân Đôn khi anh ta còn nhỏ.) Anh nghi ngờ thế giới người lớn và thích trẻ con hơn hoặc là những người có tính cách như trẻ con: Ba trong bốn người vợ của ông là ở lứa tuổi thanh thiếu niên khi anh kết hôn với họ.
Hơn bất kỳ những diễn viên hài kịch khác, Chaplin đã gợi lại sự kết hợp giữa tiếng cười và tình cảm. Anh ta làm cho bạn thông cảm với anh ta, cảm thấy thương tiếc cho anh ta như cách bạn thương tiếc một chú chó bị lạc đường. Bạn không chỉ có cười mà còn khóc nữa. Và khán giả thấy vai diễn mà Chaplin đóng xuất phát từ sâu thẳm bên trong rằng anh ta thành thật, anh ta thật sự đang nhập vai. Trong một vài năm sau vở “Kiếm Sống”, Chaplin trở thành diễn viên nỗi tiếng nhất trên thế giới. Xuất hiện nhiều búp bê Chaplin, truyện cười, đồ chơi, những bài hát nổi tiếng và truyện ngắn viết về anh ta. Chaplin trở thành biểu tượng của toàn cầu. Năm 1921 khi Chaplin trở về Luân Đôn lần đầu tiên sau khi anh rời khỏi đó thì anh ta được rất nhiều người chào đón như là hoan nghênh sự trở về của vị tướng lỗi lạc.
Những người quyến rũ nổi tiếng nhất, những người đã từng quyến rũ rất nhiều khán giả, quốc gia và toàn thế giới có cách lợi dụng nhận thức của nhiều người làm cho họ phản ứng bằng cách mà ngay bản thân họ cũng không hiểu hay kiểm soát được. Chaplin tình cờ có được khả năng này khi anh phát hiện ra tác động của anh đối với khán giả bằng cách thể hiện sự yếu ớt của anh, bằng cách thể hiển rằng anh ta là người lớn nhưng có suy nghĩ của trẻ con. Đầu thế kỷ XX, thế giới nhanh chóng thay đổi nhanh chóng. Người ta làm việc nhiều thời gian hơn ở những công viêc mang tính máy móc. Cuộc sống dần dần trở nên tàn bạo và nhẫn tâm hơn như sự tàn phá của Thế Chiến Thứ I mà tôi đã nói đến. Đang trong giữa sự thay đổi của cuộc cách mạng, nhiều người mong muốn tìm lại được tuổi thơ đã mất mà họ nghĩ đó như một thiên đường vàng son.
Một người lớn có suy nghĩ của trẻ con như Chaplin có khả năng quyến rũ mạnh mẽ bởi vì anh ta tạo nên ảo tưởng rằng cuộc sống đơn giản và dễ dàng hơn và rằng một lúc nào đó hay khi một bộ phim được chiếu lên thì bạn sẽ có lại được cuộc sống thật sự. Trong một thế giới tàn bạo và không luân ly thì người ngây thơ rất có sức hấp dẫn. Bí quyết chính là để cứu lấy nó bằng bầu không khí nghiêm trang như một diễn viên thật thà trong hài kịch. Tuy nhiên, quan trọng hơn nữa là tạo ra sự thông cảm. Sức mạnh và quyền lực ít khi có khả năng quyến rũ mà chúng chỉ làm cho chúng ta sợ hay đố kỵ. Con đường cao qúy dẫn đến sự quyến rũ là tận dụng điểm yếu và cần được giúp đỡ của bạn. Bạn không thể làm cho điều này rõ ràng và dường như yêu cầu sự thông cảm là cần thiết mà điều này hoàn toàn đối lập với sự quyến rũ. Đừng tự thể hiện mình như một nạn nhân hay người thua cuộc mà hãy che giấu nó trong cách cư xử, sự bối rối của bạn. Thể hiên sự yếu ớt “tự nhiên” sẽ làm cho bạn đáng yêu tức thì và làm giảm đi sự cảnh giác của nhiều người và làm cho họ cảm thấy mạnh mẽ hơn bạn. Hãy đặt mình vào tình huống làm cho bạn thật sự yếu ớt mà làm cho người khác có được sự thuận lợi. Họ là những người hay bắt nạt còn bạn là con cừu non ngốc nghếch. Không cần có bất kỳ nổ lực nào về phía bạn, người ta cũng sẽ thông cảm đối với bạn. Khi ánh mắt nhiều người bị che khuất bởi bức màn tình cảm thì họ sẽ không nhận ra được bạn thu hút họ như thế nào.
2. Emma, sinh năm 1842 ở Plymouth, nước Anh, là người xuất thân trong một gia đình trung lưu đáng nể. Cha của cô là nhạc sĩ và là giáo sư âm nhạc muốn thành công trong thế giới nhạc kịch. Trong số các con của ông, Emma là đứa con gái ông yêu thích nhất: Cô là đứa trẻ vui vẻ, hoạt bát, thích tán tỉnh và cô có mái tóc màu đỏ và gương mặt rám nắng. Cha của Emma rất yêu cô và hứa hẹn một tương lai xán lạn trong nhà hát. Tuy nhiên, không may mắn, ông Crouch có nhược điểm: Ông là một người thích mạo hiểm, một người cờ bạc và là một kẻ ăn chơi trác táng. Và vào năm 1849 ông đã từ bỏ gia đình của mình và đi đến Mỹ. Gia đình Crouch lúc bấy giờ có nhiều tai biến thảm khốc. Người ta kể với Emma rằng cha cô chết trong một tai nạn và cô đã được gửi đến một tu viện. Nỗi đau mất cha đã làm tổn thương Emma sâu sắc. Và khi nhiều năm trôi qua cô bị thất lạc trước đây thể hiện giống như cha cô vẫn còn yêu thương cô.
Một ngày nọ vào năm 1856, khi Emma từ nhà thờ đi về nhà thì có một người đàn ông ăn mặc tươm tất mời cô vào nhà dùng bánh. Cô đi theo anh ta vào nhà, nơi mà anh ta bắt đầu lợi dụng cô. Buổi sáng hôm sau, người đàn ông này, một thương gia kim cương, hứa cho cô ta một ngôi nhà riêng, đối xử tốt với cô và cho cô nhiều tiền. Cô nhận tiền nhưng rời khỏi nhà anh ta và quyết định làm những gì mà cô muốn là chẳng bao giờ gặp lại gia đình cô, chẳng bao giờ phụ thuộc vào một ai cả và đi theo con đường mà cha của cô đã hứa.
Với số tiền do một thương gia kim cương tặng, Emma mua quần áo đẹp và thuê một căn hộ rẻ tiền. Tìm một cái tên thật đẹp là Cora Pearl. Cô bắt đầu đến Argyll Rooms ở Luân Đôn, một tòa lâu đài đầy cạm bẫy mê hoặc nơi mà có những cô gái làm tiền và qúy ông được xoa bóp tay. Người chủ của Argyll, ông Bignell chú y đến cô gái mới đến này theo sự sắp đặt của ông ta – cô ta đẹp nhưng trơ tráo. Ở lứa tuổi 45, ông già hơn nhiều so với cô nhưng ông vẫn quyết định trở thành người yêu và bảo vệ cho cô, cho cô nhiều tiền và quan tâm chăm sóc cô. Năm sau đó, ông dẫn cô đến Paris, nơi mà đạt được độ cao của sự phồn thịnh của hoàng đế thứ hai. Cora bị Paris mê hoặc bởi tất cả quang cảnh của nó nhưng những gì ấn tượng với cô nhất là cuộc biễu diễn của nhiều xe ngựa ở Bois de Boooulogne. Ở đây những người giàu sang đến để đi dạo mát như nữ hoàng, công chúa và không kém những cô gái làm tiền có xe ngựa sang trọng nhất. Đây là con đường dẫn đến cuộc sống mà cha của Cora mong muốn cho cô. Cora nhanh chóng nói với Bignell rằng khi anh ta trở lại Luân Đôn, cô muốn ở lại đây một mình.
Đi đến tất cả những nơi xứng đáng, Cora sớm gây chú y cho nhiều quy ông người Pháp. Họ thấy cô đi dạo trên những con đường trong bộ trang phục màu hồng tươi, cộng thêm mái tóc màu đỏ rực, gương mặt xanh xao và có nhiều tàn nhang. Họ thấy cô đi qua Bois de Boulogne, đánh xe ngựa bên trái và phải. Họ nhìn thấy cô trong các quán café có nhiều đàn ông bên cạnh và những lời xúc phạm hóm hỉnh của cô làm cho họ cười. Họ cũng nghe về thành tích của cô, niềm vui sướng của cô khi khoe thân thể trước mặt một và nhiều người. The elite của xã hội Paris bắt đầu tán tỉnh cô, đặc biệt là những người lớn tuổi hơn, những người đã trở nên cảm thấy mệt mỏi vì những cô gái làm tiền lạnh lùng và tính toán, những người thán phục nét nữ tính của cô. Khi tiền bắt đầu đổ dồn về từ sự chinh phục của cô (the Duc de Mornay, người kế thừa ngai vàng ở Hà Lan; hoang tử Napoleon, anh em họ của Hoàng Đế), Cora dùng tiền vào những thứ xa hoa nhất – những xe ngựa nhiều màu sắc được kéo bởi những chú ngựa màu kem sữa, chậu tắm đá hoa có những chữ viết tắt tên cô bằng vàng. Nhiều quy ông tranh nhau là người chiếm đoạt được cô nhất. Một người tình Ái Nhĩ Lan lãng phí tất cả tài sản của mình cho cô chỉ duy nhất trong 8 tuần. Nhưng tiền không thể mua được sự trung thành của Cora. Cô sẽ từ bỏ một người đàn ông vì một ynghĩ nhỏ nhất.
Cách cư xử tàn bạo và sự khinh bỉ của Cora Pearl trong giao tiếp đã làm cho tất cả người Paris ghê tởm cô.Vào năm 1864, Cora xuất hiện như một vị thần ái tình trong the Offenbach operetta Orpheus dưới âm phủ. Xã hội dường như khao khát xem những gì cô sẽ làm để gây cảm tình và sớm nhận ra rằng: Cô xuất hiện trên sân khấu đặc biệt khỏa thân, ngoại trừ những kim cương khắp người chỉ vừa che phủ cô. Bở vì cô nhảy lên trên sân khấu nên những viên kim cương rơi xuống, mỗi viên kim cương đáng giá một tài sản. Cô không hề cúi xuống nhặt chúng lên mà để cho chúng lăn trong ánh đèn sân khấu. Trong khán giả có những qúy ông đã từng tặng cho cô những viên kim cương này ca ngợi cô một cách dữ dội. Những trò hề như thế này đã biến Cora thành ổ bành mí ở Paris và cô trở thành gái làm tiền bậc nhất của thành phố trong hơn một thập niên đến khi chiến tranh người Phổ gốc Pháp vào năm 1870 kết thúc Đế Chế Thứ Hai.
Nhiều người thường sai lầm tin rằng những gì làm cho một người trở nên thu hút và quyến rũ là thuộc về vẻ đẹp bên ngoài, tính thanh lịch hay thậm chí là hoạt động tình dục. Tuy nhiên, Cora thì không đẹp, thân hình cô giống con trai và phong cách của cô lòe loẹt và khiếm nhã. Thậm chí như thế nhưng những người đàn ông bảnh bao nhất ở Châu Âu vẫn muốn trở thành người yêu của cô và thường phá sản vì việc đó. Đó là do tinh thần và thái độ của Cora đã thu hút họ. Được cha Emma nuông chiều nên cô nghĩ rằng nuông chiều cô ta là điều rất tự nhiên và tất cả nam giới đều sẽ làm như vậy. Kết quả là như một đứa trẻ, cô không bao giờ cảm thấy rằng cô cần phải cô gắng để làm hài lòng ai đó. Đó là thái độ độc lập của Cora đã làm cho nhiều nam giới muốn chiềm hữu cô, muốn chinh phục cô. Cô không bao giờ giả vờ là một ai khác hơn là một cô gái làm tiền vì thế sự trơ tráo trong một người phụ nữ sẽ bị xem như là mất lịch sự nhưng đối với cô ta dường như là tự nhiên và buồn cười. Và bởi vì là một đứa trẻ hư hỏng nên mối quan hệ với một người đàn ông đối với cô ta là phụ thuộc vào điều kiện của cô. Khi anh ta cố gắng thay đổi điều đó thì cô ta mất đi sự quan tâm đối với anh ta. Đây là bí mật đáng kinh ngạc của cô.
Những đứa trẻ hư hỏng khét tiếng là không công bằng: Trong khi những đứa trẻ hư hỏng do vật chất thì thường không thể chịu đựng được còn những đứa trẻ hư do trìu chuộng thì xem chính họ thật sự quyến rũ. Điều này trở thành thuận lợi rõ rệt khi họ lớn lên. Theo Freud (người đang nói từ sự trải nghiệm bởi vì ông ta là con cưng của mẹ ông), những đứa trẻ hư hỏng có niềm tin đến khi chúng lớn lên. Đức tính này thể hiện ra, thu hút người khác về phía họ và theo chu kỳ làm cho nhiều người nuông trìu họ nữa. Bởi vì thái độ và sự mạnh mẽ tự nhiên của họ chẳng bao giờ được cha mẹ họ dạy dỗ cho nên khi lớn lên chúng thích mạo hiểm, táo bạo và thường trơ tráo.
Bài học này đơn giản: Có thể quá trễ đến nỗi không thể được cha mẹ nuông trìu nhưng sẽ không bao giờ trễ đến nỗi không thể làm người khác nuông trìu bạn. Tất cả là do thái độ của bạn. Người ta thường bị thu hút đối với những người mong đợi nhiều bên ngoài cuộc sống, nơi họ có khuynh hướng không tôn trọng những người nào sợ sệt và dễ thỏa mãn. Một sự độc lập mạnh mẽ có sự kích thích đối với chúng ta: Nó lôi cuốn chúng ta trong khi thể hiện một sự thách thức đối với chúng ta – chúng ta muốn là người chinh phục làm cho một người dũng cảm phụ thuộc vào chúng ta. Một nửa của sự quyến rũ khơi dậy những ham muốn cạnh chinh phục như thế.
3. Vào tháng 11 năm 1925, toàn thể Paris nhộn nhịp về ngày khai trương của Revue Negre. Nhạc jazz hay bất cừ thứ gì có nguồn gốc từ người Mỹ da đen là mốt mới nhất và nhiều người nhảy mùa và biễu diễn Broadway đang thực hiện Revue Negre là người Mỹ gốc Châu Phi. Vào đêm khai trương, nhiều nghệ sĩ và các đoàn thể cao cấp cùng đến hội trường. Cuộc biễu diễn khá ngoạn mục như họ mong muốn nhưng mọi thứ không thể nào ngờ trước đỗi với họ cho đến tiết mục cuối cùng được biễu diễn bởi một người phụ nữ rụt rè có đôi chân dài và gương mặt xinh đẹp nhất: Josephine Baker, một cô gái át xướng 21 tuổi đến từ Đông St. Louis. Cô ta bước lên sân khấu mà không hề mặt áo lót, chỉ mặc một chiếc váy lông chim và đồ hai mảnh với nhiều lông chim quanh cổ và mắt cá chân. Mặc dù cô ấy biễu diễn tiết mục của cô có tên là “Danse Sauvage” với một diễn viên múa khác cũng mặc quần áo lông chim nhưng tất cả mọi cặp mắt tập trung vào cô. Toàn thân thể cô trở nên sinh động bằng cách thức mà khán giả chưa bao giờ được xem trước đây. Đôi chân của cô chuyển động nhanh như là sự uyển chuyển của một con mèo, mông cô xoay tròn đến nỗi mà có nhà phê bình đã so sánh giống như con chim ruồi. Khi cuộc biễu diễn tiếp tục, cô dường như tự chủ được và làm thú vị thêm tiết mục giải trí mê ly cho khán giả. Và sau đó có ánh mắt nhìn vào gương mặt cô: Cô ta trông buồn cười làm sao. Cô có một niềm vui làm cho điệu nhảy khêu gợi của cô trở nên ngây thờ một cách kỳ quặc và thậm chí là hơi khôi hài.
Ngày hôm sau, có người nói rằng: Một ngôi sao xuất hiện. Josephine trở thành trung tâm ở Revue Negre và Paris chỉ là nằm dưới chân cô. Chỉ trong một năm, gương mặt của cô xuất hiện khắp mọi nơi. Có nhiều cuộc biễu diễn của Josephine, búp bê, quần áo. Phụ nữ Pháp ăn mặt đúng mốt trau chuốt tóc của họ cho giống với Baker, dùng sản phẩm có tên là Bakerfix. Thậm chí họ cố gắng làm cho da của họ trở nên sậm màu hơn.
Một sự nổi tiếng như thế thể hiện một sự thay đổi hoàn toàn chỉ vì một vài năm trước đây Josephine chỉ là một cô gái trẻ lớn lên ở Đông St. Louis, một trong nhưng khu nhà ổ chuột tồi tệ nhất ở Mỹ. Cô đã phải làm việc khi vừa lên 8 tuổi, lau nhà cho một người phụ nữ da trằng mà thường hay đánh đập cô. Đôi khi Josephin phải ngủ trong tầng hầm. Và cô chẳng bao giờ được ấm vào mùa đông. (Cô đã tự mình vừa học múa trong trang phục tồi tàn của mình vùa để cho cơ thể cô ấm lên). Vào năm 1919, Josephine bỏ đi và trở thành một người biểu diễn tạp kỷ bán thời gian ở lại New York trong 2 năm mà không có tiền bạc hay bất cứ người quen nào. Cô đã thành công trong việc biễu diễn như một cô hề, một nhân vật trong hài kịch có đôi mắt tròn và gương mặt cau có nhưng cô vẫn không nổi tiếng. Và sau đó cô được mời đến Paris. Một số người biễu diễn da đen khác trở nên suy tàn sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với họ ở Pháp nhiều hơn là ở Mỹ nhưng Josephine lại nắm bắt cơ hội này.
Mặc dù thành công ở Revue Negra nhưng Josephine vẫn không tự lừa dối mình. Người Paris khét tiếng là hay thay đổi. Cô quyết định chuyển sang mối quan hệ xung quanh cô. Trước hết, Josephine từ chối để được sắp hàng cùng bất kỳ câu lạc bộ nào, và trở nên khét tiếng do vi phạm hợp đồng thể hiễn rõ rằng cô sẵn sằng rời khỏi bất cứ lúc nào. Từ khi còn nhỏ, cô đã sợ bị phụ thuộc vào bất cứ người nào. Và bây giờ không ai có thể cho đó là chuyện đương nhiên đối với cô. Điều này đã làm cho nhiều ông bầu hát theo đuổi cô và công chúng đánh giá cô cao hơn. Kế đến, cô nhận thấy rằng văn hóa của người da đen đã trở nên thịnh hành nhưng những gì người Mỹ yêu thích lại là một loại tranh biếm họa. Nếu điều đó tiến hành một cách thành công thì tốt nhưng cô nhận ra rằng cô không thể nào thể hiện tranh biếm họa một cách nghiêm túc được. Thay vào đó, cô bảo tồn nó trở thành người phụ nữ Pháp cuối cùng của thời đại, tranh biếm họa không phải của người da đen mà là của người da trắng. Mỗi thứ đóng một vai trò riêng – nữ diễn viên hài kịch, một vũ nữ nguyên thủy, một người Paris có quan điểm cực đoan. Và Josephin thực hiện mọi điều bằng một thái độ nhẹ nhàng và không khoe khoang đến nỗi cô tiếp tục quyến rũ những người Pháp chán trường trong nhiều năm. Tang lễ của cô vào năm 1975 được phát trên truyền hình cả nước, một sự kiện văn hóa trọng đại. Cô được chôn cất bằng nghi thức thông thường dành cho những người dẫn đầu nhà nước.
Từ trước, Josephin không thể chịu đựng cảm giác bị cả thế giới kiểm soát. Tuy nhiên, cô ta có thể làm được gì trong những trượng hợp thiếu triển vọng như thế? Nhiều cô gái trẻ đặt tất cả hy vọng vào người chồng nhưng cha của Josephine mất ngay sau khi cô vừa ra đời và cô xem hôn nhân như là một điều gì đó làm cho cô đau khổ thêm thôi. Biện pháp của cô là cách mà trẻ em thường làm: Đối mặt trong một môi trường vô vọng, cô tự khép mình trong một thế giới riêng, quên đi những điều xấu xa quanh cô. Thế giới này đầy những điệu nhảy múa, làm trò hề và mơ mộng về những điều tốt đẹp. Hãy để cho những người khác khóc than và rên rĩ. Josephine sẽ mỉm cười và tự tin. Hầu hết mọi người gặp Josephine từ trước đến giờ đều nhận xét cô ấy quyến rũ. Từ chối sự thương lượng hoặc làm những gì mà cô mong đợi và mọi thứ cô làm dường như xác thực và tự nhiên.
Một đứa trẻ thích chơi và tạo ra một thế giới riêng. Khi trẻ con say mê tạo ra niềm tin thì chúng có sự quyến rũ. Họ truyền vào trí tưởng tượng của họ với sự nghiêm trọng và cảm xúc. Nhiều người lớn bẩm sinh ngớ ngẩn làm tương tự như vậy, đặc biệt nếu họ là những nghệ sĩ: Họ tạo ra thế giới say mê riêng của họ và sống trong đó y như là một thế giới thật sự. Sự tưởng tưởng thì luôn thú vị hơn thực tế và bởi vì nhiều người không có khả năng tạo ra một thế giới như thế nên họ thích ở gần những người có thể làm được điều đó. Hãy nhớ là: Vai trò mà bạn được ban cho trong cuộc sống này thì không phải là vai trò mà bạn phải chấp nhận. Bạn luôn có thể tồn tại trong vai trò do chính bạn tạo ra, một vai trò mà trước đó là sự tưởng tượng của bạn. Hãy học tưởng tượng, đừng bao giờ nói về nó một cách quá nghiêm túc. Bí quyết là hãy truyền vào vai trò của bạn bằng sự tin tưởng và cảm xúc của một đứa trẻ và hãy thể hiện nó một cách tự nhiên. Bạn càng say mê thế giới riêng đầy niềm vui của bạn bao nhiêu thì bạn càng trở nên quyến rũ bấy nhiêu. Đứng có ở nửa chừng: Nếu bạn làm cho sự tưởng tượng của bạn càng sớm trở nên đẹp thì bạn sẽ càng thu hút sự chú y như một thanh nam châm.
4. Đó là Thế Vận Hội Hoa Anh Đào ở Heian vào nửa sau thế kỷ thứ X ở Nhật Bản. Trong cung điện của hoàng đế, nhiều triều thần uống rượu và những người khác cũng nhanh chóng buồn ngủ nhưng có một công nương trẻ tên Oborozukiyo, con dâu của hoàng đế vẫn còn thức dậy và đọc một bài thơ: “Cái gì có thể so sánh được với ánh trăng mờ vào mùa xuân?”. Giọng của cô ta trôi chảy và rõ ràng. Cô đến của của ngôi nhà và nhìn vào ánh trăng. Và rồi đột nhiên cô ngửi thấy cái gì đó ngọt ngào và một tay nắm chặt tay áo của cô. Cô sợ hãi hét lên: “Ông là ai?“Giọng nói của một người đàn ông cất lên: “Không có gì phải sợ cả”. Và anh ta tiếp túc đọc lên bài thơ của mình: “Vào một đêm khuya chúng ta cùng ngắm ánh trăng mờ. Không có gì là mơ hồ giữa mối quan hệ của chúng ta”. Không nói lời nào nữa, người đàn ông kéo cô ta về phía anh, nhấc cô lên và đưa cô đến tòa nhà bên ngoài phòng cô và đóng nhẹ cửa lại. Cô ta hốt hoảng và cố hết sức kêu cứu. Trong bóng tối, cô nghe anh ta nói hơi lớn hơn: “Lớn tiếng không tốt cho em đâu. Anh luôn có quyền làm gì anh muốn mà. Xin em đừng la nữa”.
Lúc này công nương nhận ra giọng nói. Đó là Genji, con trai của thứ thiếp cuả hoàng đế sau này và chiếc áo choàng của anh ta có mùi nước hoa khác biệt. Điều này đã làm chấn tỉnh cô ta bởi vì cô biết người đàn ông này nhưng mặt khác thì cô cũng biết được tai tiếng của anh ta. Genji là người quyến rũ không thể nào sửa được của triều đình, là người đàn ông chỉ dừng lại ở đường cùng. Anh ta đang say rượu và trời sắp tối, và lính gác sắp đổi canh.
Cô không muốn bị người khác phát hiện cùng với anh ta. Và rồi cô bắt đầu vẽ đường nét gương mặt anh ta – đẹp, nhìn có vẻ chân thành và không có dấu hiệu của người ác tâm. Và rồi anh ta tiếp tục đọc nhiều bài thơ bằng cái giọng trầm ấm đó và những từ ngữ ám chỉ gần xa. Những hình ảnh anh ta gợi lên đầy trong tâm trí cô và làm sao lãng cô từ cánh tay anh và cô không thê nào kháng cự lại được.
Khi mặt trời mọc, Genji bắt đầu đi. Anh ta nói một vài từ ngọt ngào, họ trao đổi quạt cho nhau và anh ta nhanh chóng rời khỏi. Sau đó các cung nữ đến ngang qua phòng của hoàng đế lúc bấy giờ và khi họ thấy Genji hối hả chạy, mùi nước hoa của anh ta vẫn còn đọng lại sau khi anh ta đi và họ biết rằng anh ta đang thực hiện những trò bịp bợm thường gày của anh nhưng họ không bao giờ nghĩ anh ta dám gần gủi con giá của vợ hoàng đế.
Vào những ngày sau đó, Oborozukiyo chỉ nghĩ về Genji. Cô biết rằng anh ta có nhiều tình nhân khác nhưng khi cô cô gắng quên đi hình bóng của Genji trong tâm trí cô thì cô lại nhận được một lá thư từ anh ta và cô đã hồi âm lại. Thật ra họ đã bắt đầu liên lạc với nhau, đến thăm trong nhiều lúc nửa đêm. Cô lại được gặp anh. Mặc dù khó bị phát hiện nhưng chị gái của cô Kokiden, vợ của hoàng đế, ghét Genji nên cô đã sắp đặt cho cuộc hẹn hò xa hơn trong phòng của cô. Vào một đêm, có một triều thần đố kỵ đã nhìn thấy họ ở với nhau. Và Kokiden nghe điều đó và cô thông thường rất giận dữ. Cô ra lệnh rằng Genji sẽ bị đày ra khỏi hoàng cung và không có sự lựa chọn nào khác nên cũng chấp thuận.
Genji ra đi và mọi thứ đã được quyết định. Và rồi khi hoàng đế băng hà, con trai của ông nối ngôi. Có một sự trống vắng xuất hiện trong triều đình: Hàng tá cô gái đã bị Genji quyến rũ, không thể nào chịu đựng được sự thiếu vắng anh ta nên đã gửi nhiều thư tấp nập đến anh ta. Thậm chí người phụ nữ chưa bao giờ gặp anh cũng khóc thương cho các đồ vật anh ta để lại – áo choàng chẳng hạn mà trong đó mùi hương vẫn còn vương vấn. Và hoàng đế trẻ tuổi cũng thấy nhớ sự có mặt hài hước của anh ta. Và công chúa cũng nhớ bài nhạc anh chơi đàn koto. Oborozukiyo mòn mỏi trông chờ anh đến lúc nửa đêm. Cuối cùng, thậm chí Kokiden cũng phá lệ nhận ra rằng cô ta không thể nào kháng cự lại anh. Vì thế Genji được triệu đến triều đình. Không những được tha tội mà anh còn được sự hoan nghênh của một nhân vật quan trọng: Vị hoàng đế trẻ tuổi đã xúc động chào đón một tên vô lại.
Câu chuyện về cuộc đời của Genji được nói đến trong tiểu thuyết vào thế kỷ XI có tên là “Chuyện Kể Về Genji” do Murasaki Shikibu viết, một người phụ nữ trong triều đình Heian. Nhân vật chính hầu như được dựa trên một người đàn ông thực tế là Fujiwara chứ không phải Korechika. Thật vật, một quyển sách khác cùng thời kỳ này “Sách Gối Đầu của Sei Shonagon nói lên mối quan hệ giữa một nữ tác giả với Korechika và thể hiện sự quyến rũ lạ thường của anh ta cũng như khả năng thôi miên của anh ta đối với phụ nữ. Genji là một người có năng khiếu tự nhiên, một người tình không cảnh giác, một người đàn ông bị phụ nữ ám ảnh suốt đời nhưng sự đánh giá cao và lòng yêu mến của anh ta đối với họ làm cho anh ta không thể kháng cự lại được. Như anh ta nói với Oborozukiyo trong tiểu thuyêt: “Tôi có quyền thực hiện điều tôi mong muốn”. Niềm tin này là một nửa sự quyến rũ của anh ta. Sự kháng cự không làm cho anh ta cảnh giác. Anh ta vẫn đối xử tế nhị và đọc một vài câu thơ. Khi anh rời khỏi, mùi hương của chiếc áo choàng của anh vẫn còn đọng lại phía sau. Nạn nhân của anh ta tự hỏi rằng tại sao cô ta lại quá sợ hãi và những gì cô đang nhờ bằng cách từ chối anh ta và cô ta có cách để Genji biết rằng lần sau mọi thứ sẽ khác. Genji không làm điều gì một cách nghiêm túc và riêng tư và ở tuổi 40, tuổi mà hầu hết đàn ông ở thế kỷ XI trông có vẻ già và kiệt sức thì Genji vẫn giống như một thanh niên. Sức quyến rũ của anh ta khong bao giờ hết.
Con người rất dễ bị ảnh hưởng. Cảm xúc của họ dễ dàng truyền sang những người xung quanh. Sự quyến rũ tùy thuộc vào tính tương đồng, vào việc hình thành nhận thức, cảm xúc do người khác tạo ra. Nhưng sự vụng về lúng túng thì cũng dễ ảnh hưởng và chúng cũng có sức quyến rũ. Nếu một lúc nào đó, bạn do dự hoặc ngập ngừng thì người khác sẽ cảm nhận được rằng bạn đang tự suy nghĩ về chính mình thay vì bị choáng ngợp bởi ssức quyến rũ của anh ta hoặc cô ta. Sức quyến rũ lúc này sẽ bị tan biến. Mặc dù là người tình không có cảnh giác nhưng bạn sẽ tạo ra tác động ngược lại: Nạn nhân của bạn sẽ ngập ngừng và lo lắng nhưng khi đối mặt với một ai đó quá tự tin và tự nhiên thì anh ta hoặc cô ta sự bị lôi cuốn vào cảm xúc. Giống như khi nhảy với một người, bạn sẽ mở đầu một cách dễ dàng trên sàn nhảy nhưng là một kỹ năng mà bạn cần học. Đó là việc loại bỏ tất cả nội sợ hãi và lúng túng đã hình thành trong bạn qua nhiều năm và vấn đề trở nên duyên dáng hơn bằng sự tiếp cận của bạn, ít cảnh giác hơn khi người khác có vẻ kháng cự lại. Thông thường sự kháng cự của người khác là một cách kiểm tra bạn và nếu bạn thể hiện bất kỳ sự vụng về, lúng túng nào thì bạn không những thất bại trong lần kiểm tra đó mà còn gặp khó khăn trong việc gây cho họ những nghi ngờ của bạn.
Biểu tượng
Con cừu non. Rất dễ thương và có cảm tình. Hai ngày qua con cừu non có thể nô đùa một cách duyên dáng. Trong một tuần nó đang chơi đùa: “Hãy theo sau người dẫn đầu”. Điểm yếu của nó cũng chính là một phần duyên dáng của nó. Con cừu non hoàn toàn ngây thơ, quá ngây thơ đến nỗi chúng ta muốn chiếm hữu nó, và thậm chí nuốt lấy nó.
Điểm yếu
Một tính cách trẻ con có thể là quyến rũ nhưng cũng có thể là gây chọc tức cho ai đó. Những người ngây thơ không có sự từng trải về thế giới và sự ngọt ngào của họ có thể nói là sự ngọt ngào giả tạo. Trong tiểu thuyết của Milan Kundera “Sách về Tiếng Cười và Sự Quên Lãng”, nhân vật mơ thấy rằng anh ta bị nhốt trên hòn đảo cùng với một nhóm trẻ em. Ngay sau đó thì những tính cách tuyệt dịu của họ đã quấy rầy anh ta. Sau một vài ngay trải qua với chúng, anh không thể nào hiểu nổi chúng được. Giấc mơ biến thành một ác mộng và anh ta muốn trở về trong số những người lớn có những điều thực tế để làm và nói đến. Bởi vì tất cả những tính cách trẻ con có thể nhanh chóng trở nên chọc tức ai đó nên những người ngây thơ bẩm sinh quyến rũ nhất là những người như Josephine Baker. Sự kết hợp giữa sự trải nghiệm của người lớn và sự từng trải qua tính cách của trẻ con. Đó là sự kết hợp của những đức tính tạo nên sự quyến rũ nhất.
Xã hội không thể nào chịu đựng có quá nhiều người ngây thơ tự nhiên. Giả sử có rất nhiều người như Cora Pearls và Charlie Chaplins thì sự quyến rũ của họ cũng mất đi. Trong trường hợp nào đó, thông thường đó chỉ là những người diễn viên hoặc những người có quá nhiều thời gian thư giãn hoặc những người có khả năng làm mọi thứ họ muốn. Các tốt nhất để dùng loại nhân vật có khả năng quyến rũ tự nhiên là trong những trường hợp đặc biệt khi sự nhận thức về sự ngây thơ hay tinh quáy sẽ giúp làm giảm đi sự cảnh giác của đối tượng. Một người đàn ông mánh khóe đóng vai câm lặng để làm cho người khác tin tưởng và tôn trọng anh ta. Sự ngây thơ giả tạo này có vô số áp dụng trong đời sống hằng ngày, nơi mà không gì có thể nguy hiểm hơn là trông có vẻ thông minh hơn người bên cạnh. Điệu bộ của người quyến rũ tự nhiên là cách tốt nhất nhằm che giấu đi sự khéo léo của họ. Nhưng nếu bạn ngây thơ một cách không thể nào kiểm soát được và thậm chí không thể nào bỏ qua được thì bạn sẽ gặp sự khinh bỉ và bạn sẽ tìm thấy không phải là sự thông cảm mà là sự thương hại và căm phẫn.
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐỎM DÁNG
Tính khí thất thường
Mùa thu năm 1795, thành phố Paris bị gắn liền với một sự phù phiếm lạ lùng. Cuộc Cách Mạng Pháp chấm dứt để bước sang một giai đoạn Ngự trị của sự Kinh hoàng. Âm thanh tiếng máy chém đã hết. Paris thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu những bữa tiệc điên cuồng cùng những lễ hội bất tận.
Chàng thanh niên Napoleon Bonarparte, 26 tuổi, chẳng mấy hứng thú với những cuộc chơi bời đó. Napoleon đã khẳng định được tên tuổi của mình là một vị tướng sáng chói và táo bạo. Ông đã giúp dập tắt những cuộc nổi loạn ở các tỉnh thành. Thế nhưng, tham vọng của ông không chỉ dừng lại ở đó mà ông còn cháy bỏng ước muốn chiếm lĩnh các lãnh thổ mới. Vào tháng 10/1975, ông cảm thấy lúng túng khi Josephine de Beauharnais, một góa phụ 36 tuổi, ghé thăm phòng làm việc của ông. Josephine có phong cách rất Tây, rất gợi cảm và lã lướt (bà vịn vào thế ngoại lai, đến từ một hòn đảo thuộc nước Martinique). Mặt khác, Josephine có tiếng là một người đàn bà sống buông tuồng và Napoleon tin chắc là bà đã có chồng. Đã vậy lúc Josephine mời ông đến dự một trong những buổi tiệc dạ hội hàng tuần thì ông gật đầu liền.
Tại buổi tiệc, Napoleon cảm thấy hoàn toàn mất lý trí vốn có của mình. Tất cả các nhà văn lớn và những danh hài nổi tiếng đều tề tựu đông đủ, đồng thời có vài quý tộc còn sống sót – bản thân Josephine cũng là một nạn nhân thoát khỏi chém đầu trong gang tấc. Đám phụ nữ thật nổi bật, có người còn đẹp hơn cả chủ nhân nữa. Thế nhưng cánh đàn ông lại tụ quanh Josephine, bị hút hồn bởi vẻ duyên dáng và phong cách đế vương của bà. Đôi khi Josephine bỏ mặc cánh đàn ông để đến bên Napoleon, chính việc gây chú ý đó đã nâng lên cái tôi của Napoleon.
Napoleon bắt đầu đến thăm Josephine nhiều hơn. Có khi bà phớt lờ ông để ông phải ra về trong giận hờn. Vậy mà qua ngày hôm sau, một lá thư nồng nàn do Josephine viết cho ông lại khiến ông ù chạy tới gặp bà. Sau đó ông đã dành hết thời gian ở cạnh Josephine. Chính nét mặt đôi lần sầu muộn, những dòng nước mắt hay những cơn giận của Josephine càng làm cho ông thêm quyến luyến, không muốn xa rời. Tháng 3/1976, Napoleon kết hôn với Josephine.
Hai ngày sau lễ cưới, Napoleon ra đi để dẫn đầu một chiến dịch của miền Bắc nước Ý chống lại Áo. Từ nơi xa ông viết thư về cho vợ: “Em luôn ở trong suy nghĩ của ta. Trí tưởng tượng của ta mệt nhoài khi phải đoán xem giờ này em đang làm gì. Các lính dưới trướng ông đều nhận thấy sự phân tâm này: Ngài rời khỏi cuộc họp sớm hơn, dành nhiều thì giờ viết thư hơn, hay ngồi nhìn chằm chằm vào tấm hình thu nhỏ của Josephine mà ông đeo trước cổ. Napoleon ở trong tình trạng này là do khoảng cách không thể chịu đựng nổi giữa ông và vợ, do một chút lạnh lùng mà lúc đó ông đã khám phá ra được ở Josephine: Bà ít viết thư hơn, những lá thư không còn mùi mẫn như xưa và cũng không thèm đến Ý với ông. Napoleon nhanh chóng kết thúc cuộc chiến để có thể trở về bên bà.
Giao chiến với quân thù với một nhiệt huyết không như xưa, ông bắt đầu có sai sót. Ông viết: “Ta sống vì em, Josephine à! Ta chiến đấu để đến gần em, ta tự giết bản thân để chạm được tới em.” Những lá thư của ông ngày càng mùi mẫn và dâm tà hơn. Một trong những người bạn của Josephine đã trông thấy thư của hai người: “Chữ viết khó mà giải mã được, lối chính tả không vững, văn phong kỳ dị và bị rối bời… Vị trí nào dành cho một người phụ nữ – đang ở thế chiếm lĩnh đằng sau sự hân hoan chiến thắng của toàn quân đội.
Thời gian trôi qua, Napolen nài nỉ Josephine đến Ý nhưng bà viện ra vô vàn lý do. Tuy vậy, cuối cùng bà cũng đồng ý đến, rời Paris đến Brescia, nơi ông đang đóng quân. Tuy nhiên dọc đường đi do gặp phải quân thù nên bà đã đổi hướng đến Milan. Napoleon đi khỏi Brescia, đang ở chiến trường. Lúc quay trở về bà vẫn không ở đó, ông đã trách móc kẻ thù Wumser và thề trả thù. Một vài tháng tới, có vẻ ông đang đeo đuổi hai mục tiêu với chung ý chí: Wumser và Josephine. Vợ của ông không bao giờ ở chỗ bà phải ở: “Ta đến Milan, chạy vội tới nhà em, gạt bỏ hết mọi thứ qua một bên để được ôm em trong vòng tay. Em lại không ở đó!” Napoleon giận dữ và ghen tuông. Nhưng ông cũng đuổi kịp Josephine, cùng đi chung với bà trong cỗ xe đen kịt trong lúc tướng lĩnh nổi khùng: Cuộc họp bị bỏ dở, mệnh lệnh và chiến lược có sao làm vậy. Sau này ông viết cho bà: “Không có người đàn bà nào lại chiếm lĩnh hoàn toàn trái tim của một người khác như vậy.” Thời gian hai người bên nhau quá ngắn ngủn. Trong suốt chiến dịch kéo dài tròn một năm, Napoleon chỉ dành 15 đêm bên cô dâu mới.
Sau này Napoleon nghe đồn rằng Josephine có người tình lúc ông đang ở Ý. Tình cảm dành cho bà nguội nhạt và ông đã có rất nhiều tình nhân. Vậy mà Josephine chẳng thèm lo lắng về mối đe dọa đó – mối đe dọa sẽ mất sức hút trong mắt ông; chỉ vài giọt nước mắt, một chút diễn xuất nhỏ, bản thân tỏ ra lạnh lùng thì ông lại là nô lệ cho bà. Năm 1804, ông tấn phong bà làm Hoàng Hậu, và chỉ cần bà hạ sinh một hoàng tử là làm hoàng hậu đến suốt đời. Lúc Napoleon nằm hấp hối trên giường, từ cuối cùng ông thốt ra là “Josephine”.
Trong suốt cuộc Cách Mạng Pháp, Josephine suýt phải mất đầu trên máy chém. Chính kinh nghiệm xương máu đó đã khiến bà có hai mục đích trong đầu: Sống một cuộc đời thoải mái và tìm một người đàn ông có thể cung phụng tốt nhất. Ngay từ đầu bà đã để mắt đến Napoleon: Một người trẻ tuổi với tương lai sáng lạng. Khuất sau vẻ ngoài bình tĩnh của ông, Josephine đã nhận thấy ông sống thiên về tình cảm và nhiệt huyết năng nổ, nhưng điều này không dọa nạt được bà mà chỉ lộ ra sự yếu đuối và bất an của ông mà thôi. Napoleon dễ thành nô lệ. Lúc đầu Josephine điều chỉnh theo tâm trạng của ông, mê hoặc ông bằng nét nữ tính của bà, bằng ánh nhìn và phong thái để tạo sự ấm áp cho ông. Napoleon muốn chiếm lấy Josephine. Và một khi đã khơi lên được ước muốn đó, quyền năng của bà nằm ở việc trì hoãn lại sự thỏa mãn đó, rút lui khỏi ông, khiến ông tức giận. Thật ra việc hành hạ mèo vờn chuột này tạo cho Napoleon một khoái cảm. Ông khát khao được chinh phục tinh thần tự do của bà như thể bà là một kẻ thù trên chiến trường.
Con người vốn dĩ rất kiên trì. Một cuộc chinh phục quá dễ thì không giá trị bằng một cuộc chinh phục khó khăn. Chúng ta chỉ thật sự hứng thú bởi cái bị từ chối, bởi cái không sở hữu đầy đủ. Sức mạnh quyến rũ lớn nhất của bạn chính là khả năng khi bạn quay đi để những người khác phải đuổi theo, trì hoãn sự thỏa mãn của họ. Hầu hết con người ta đều tính toán sai lầm và đầu hàng quá sớm, họ lo ngại người kia sẽ mất đi hứng khởi, hay rằng cho họ cái họ muốn tức là ban cho họ quyền lực. Sự thực thì ngược lại: Khi bạn làm thỏa mãn cho một ai đó thì bạn đã qua được giai đoạn đầu và bạn tự khai mở cho mình một khả năng là anh ta hay cô ta sẽ mất đi sự thích thú. Hãy nhớ là: Lòng tự tôn rất quan trọng trong tình yêu. Hãy làm cho các mục tiêu của bạn lo sợ rằng bạn có thể rút lui, rằng bạn có thể không mấy thích thú và bạn khơi lên sự bất an sẵn có của họ, nỗi sợ hãi của họ là khi bạn biết họ rõ thì bạn sẽ nhàm chán. Sau đó, khi đã làm họ không mấy chắc chắn về bạn và về bản thân họ, đốt cháy hy vọng của họ, khiến họ lại cảm giác khát khao nữa. Cháy bỏng và lạnh lùng – hai tính cách làm hài lòng qua lại, làm gia tăng hứng thú và giữ lại sự khởi đầu về phía bạn. Chớ bao giờ để cho mục tiêu bạn chọn tức giận; nó chắc chắn là một dấu hiệu của việc trở thành nô lệ.
Con gái muốn duy trì lâu dài quyền lực thì phải khiến người mình yêu phát ốm.
OVID
Người đàn bà đỏm dáng nhưng lạnh nhạt
Năm 1952, nhà văn Truman Capote, gần đây thành công trong giới văn học và xã hội, hầu như ngày nào cũng nhận được rất nhiều lá thư của người hâm mộ từ tay một người đàn ông trẻ tên là Andy Warhol. Anh ta là một người in hình cho những người thiết kế giầy dép, những tạp chí thời trang và đã làm ra những bản phác thảo xinh xắn và có phong cách. Ông đã gửi một vài bản cho Capote với hy vọng là vị tác giả này sẽ gộp chúng vào một trong những cuốn sách của ông. Capote không hề đáp lại. Một ngày kia, Capote đi về nhà và thấy Warhol đang nói chuyện với mẹ mình (ông sống chung với mẹ). Và hằng ngày Warhol đều gọi điện thoại tới. Cuối cùng Capote kết thúc mọi chuyện: “Anh ta có vẻ như một trong những con người tuyệt vọng mà bạn biết không có thứ gì tình cờ xảy đến. Chỉ là một sự tuyệt vọng, một kẻ thua cuộc bẩm sinh.”
Mười năm sau, Andy Warhol, một họa sỹ có nhiều hoài bảo, đã có một sô triển lãm tại phòng tranh Stable ở Manhatan. Trên bốn bức tường là một dãy những những bức tranh in lụa được vẽ theo hình súp đóng hộp của hãng Campell và chai Coca-Cola. Tại buổi khai trương và bữa tiệc sau đó, Warhol đứng qua một bên, nói ít, nhìn chăm chú một cách thẳng thừng. Điều trái ngược giữa Warhol và những họa sĩ đàn anh, những họa sĩ theo trường phái trừu tượng – hầu hết là những tay hám gái, ham uống rượu, đầy hung hăng và ồn ào, những kẻ ăn to nói lớn đã thống trị giới nghệ thuật trong 15 năm qua. Một sự thay đổi từ Warhol – một người hay làm phiền Capote – và cả những người kinh doanh tác phẩm nghệ thuật và những khách quen. Những người phê bình đều bó tay và bị tác phẩm của Warhol hớp hồn; Họ cũng không thể đoán ra làm cách nào mà các họa sĩ cảm nhận được các chủ đề của Warhol. Vị trí của Warhol là gì? Warhol đang cố diễn đạt điều gì? Khi hỏi thì ông nói: “Tôi thích gì thì vẽ đó” hay “Tôi thích súp”. Các nhà phê bình phát điên lên với những lý giải của họ: “Làm nghệ thuật như kiểu Warhol chỉ cần thiết khi sống bám vào bí ẩn của thời gian”. Buổi triển lãm thành công to lớn, tạo lập ra hình ảnh của Warhol đi tiên phong trong một phong trào mới: Phong trào nghệ thuật tranh pop.
Năm 1963, Warhol mướn một gác xép lớn ở Manhattan, ông gọi đó là Phân Xưởng và sớm trở thành nơi dành cho đám tùy tùng: Một lũ ăn theo, các nam diễn viên và các nghệ sĩ có tham vọng. Đặc biệt vào ban đêm, ở nơi này, Warhol có thể đi tản bộ hay đứng trong góc. Người ta sẽ tụ tập chung quanh Warhol, tranh giành cho được sự chú ý của Warhol, tung ra những câu hỏi và ông ta sẽ trả lời theo cách vô thưởng vô phạt. Nhưng không ai có thể đến gần Warhol, bằng thể xác hay tinh thần, vì Warhol không cho phép. Đồng thời, nếu Warhol đến bên bạn mà không nói với vẻ bình thường “A, xin chào!” thì bạn thật thảm thương. Nếu Warhol không thèm đếm xỉa tới bạn có nghĩa là bạn đã bị cho ra rìa.
Đam mê trong công việc điện ảnh, Warhol chọn những người bạn của ông cho những bộ phim. Để hiệu quả, Warhol đưa họ một mẫu người nổi tiếng theo kiểu mì ăn liền (nổi tiếng trong 15 phút của họ – câu nói của Warhol). Chẳng mấy chốc mà người ta tranh nhau để được phân vai. Ông cho những người phụ nữ ăn mặc đẹp vào những vai ngôi sao nổi tiếng Edie Sedgewick, Viva, Nico. Chỉ cần bám theo Warhol và chịu hợp tác là sẽ trở thành người nổi tiếng. Phân xưởng đã trở thành nơi để gặp mặt và các ngôi sao như Judy Garland và Tenessee Williams sẽ đến dự tiệc ở đó, kề vai sát cánh với Sedgewick, Viva, và người Bô-hê-miêng có địa vị thấp kém hơn mà ông mới kết bạn. Người ta bắt đầu đánh xe Limo chở Warhol đến dự tiệc của họ; chỉ một sự hiện diện của ông cũng đủ biến xã hội thành một phông nền – dù ông ta sẽ đi qua trong im lặng và về sớm.
Năm 1967, Warhol được mời đến thuyết trình ở các trường đại học khác nhau. Ông ta ghét phải nói, đặc biệt là nói về nghệ thuật của chính ông. Ông thấy: “Càng ít nói bao nhiêu thì càng hay bấy nhiêu.” Nhưng vì người ta trả tiền hậu hĩnh nên ông không thể nói không. Giải pháp của ông khá đơn giản: Nhờ nam diễn viên Midgette hóa thân thành ông. Midgette tóc đen, da rám nắng, có một phần máu là người da đỏ. Midgette không hề giống tí tẹo nào Warhol. Nhưng Warhol cùng những người bạn lấy phấn trang điểm khuôn mặt Midgette, xịt ít màu bạc lên mái tóc nâu, cho đeo kính đen và mặc quần áo Warhol. Vì Migette không hề biết tí gì về nghệ thuật nên trả lời câu hỏi của đám sinh viên cũng ngắn gọn và kỳ dị như Warhol vậy. Việc đổi vai đã thành công. Warhol vẫn là một hình tượng. Khán giả nghe thuyết trình ngồi xa để có thể bị lừa là sự có mặt của Warhol và không ai đến gần để lật tẩy sự giả dối này. Ông vốn rất khó truy bắt. Lúc đầu trong cuộc sống, Warhol bị đau khổ vì những cảm xúc phúc tạp: Ông mong muốn danh vọng nhưng bản chất ông lại thụ động và hay xấu hổ. Sau này ông nói: “Tôi luôn có một mâu thuẫn bởi vì tôi xấu hổ và tôi hay trầm tư. Mẹ tôi luôn bảo rằng: “Con không được tự cao nhưng hãy để mọi người chung quanh biết tới.” Lúc đầu Warhol cố gắng làm cho bản thân hung hăng hơn, ráng sức để thỏa mãn và có tình cảm. Nhưng không mang lại hiệu quả. Sau mười năm vô dụng, Warhol thôi nỗ lực và đầu hàng chính tính thụ động của mình – chỉ để khám phá quyền lực và mệnh lệnh.
Warhol bắt đầu đi theo tiến trình này trong tác phẩm nghệ thuật của ông, các tác phẩm đã thay đổi chóng mặt đầu những năm 60. Những bức vẽ mới về các hộp súp, những con tem màu xanh lá cây, những hình ảnh được nhiều người biết đến không gây tổn hại gì trong ý nghĩa; thật ra ý nghĩa của các bức tranh tuy khó hiểu nhưng lại làm gia tăng sự thích thú. Sự lạnh lùng lôi kéo bạn. Chính sự biến đổi trong nghệ thuật đã làm cho Warhol cũng tự biến đổi bên trong chính mình: Giống như những bức tranh ông vẽ, ông trở nên một bề mặt tinh khiết. Ông tự huấn luyện bản thân biết lùi lại, biết uốn lưỡi ba tấc trước khi nói.
Thế giới có đầy những con người biết nỗ lực, những con người luôn tạo cho mình một sức ép trước bất kỳ công việc gì. Có thể họ đạt được chiến thắng trước mắt, nhưng khi họ ở đỉnh vinh quang thì ngày càng có nhiều người muốn đánh bại họ. Họ không chừa lại chút khoảng không nào nên chẳng thể có sức hút nổi. Người đàn bà đỏm dáng tỏ vẻ lạnh lùng tạo nên khoảng hở khó truy bắt rồi làm người khác phải theo đuổi. Sự lạnh nhạt của họ thật ra chẳng phải là sự lạnh nhạt theo đúng nghĩa của nó mà điều đó truyền đi một thông điệp ngầm là họ thật sự thoải mái và rất thích gần gũi với mọi người, sự im lặng của họ tạo cho bạn nhu cầu muốn họ nói chuyện. Sự dè dặt, vẻ ngoài bất cần đến người khác của họ chỉ khiến chúng ta muốn làm cái gì đó cho họ, khát khao có được một dấu hiệu dù là nhỏ nhất để người đó nhận biết được và có sự quý mến. Những Người đàn bà đỏm dáng nhưng lạnh lùng có lẽ đang phát điên lên để ứng đối – không bao giờ cam kết điều gì nhưng cũng không nói tiếng không lần nào, không cho phép đến gần – nhưng chúng ta thấy bản thân cứ đi về phía họ, bị ghiền bởi vẻ lạnh lùng của họ. Hãy nhớ là: Quyến rũ là một quy trình thu hút con người, khiến cho họ phải đeo đuổi để sở hữu bạn. Tỏ vẻ xa xôi để người ta phải phát khùng lên để giành được sự quý mến nơi bạn. Con người, cũng giống như tự nhiên, ghét sự tách biệt, mà khoảng cách về mặt tình cảm và sự im lặng khiến họ ra sức lấp đầy khoảng trống trải đó bằng những lời nói và sự nóng bỏng của chính họ. Giống trường hợp của Warhol, đứng lùi lại và nhìn họ đấu đá nhau.
Những phụ nữ tự kiêu có được sự mê hoặc lớn đối với cánh đàn ông. Sức quyến rũ của một đứa bé nằm trong giới hạn về tính tự kiêu của nó, tính tự lập cùng với việc không tiếp cận được nó, ngay như sức hút của một loài động vật nào đó không liên quan đến chúng ta, chẳng hạn như loài mèo… Cứ như thể chúng ta ghen tị với sự vui sướng – một vị trí sinh lực không thể chiếm được mà bản thân chúng ta đã từ bỏ.
Đặc điểm nổi bật
Theo quan niệm phổ biến, Những Người Đàn bà đỏm dáng là những người hay đùa cợt, là những chuyên gia trong việc gợi lên ước muốn bằng một vẻ ngoài khêu gợi hay một thái độ lả lướt. Nhưng sự cần thiết thực sự của những Người Đàn bà đỏm dáng thật ra chính là khả năng đánh bẫy tình cảm và giữ nạn nhân của họ lại sau bước khởi đầu đã kích lên điều ham muốn. Đây là kỹ năng đã xếp họ trong hàng ngũ những người đi quyến rũ có hiệu quả nhất. Sự thành công của họ có vẻ hơi kỳ dị, vì họ là những sinh vật sống xa cách và lạnh lùng; bạn nên biết rõ một người thì bạn sẽ cảm nhận được cái lõi bên trong của sự lãnh đạm và sự tự yêu bản thân của Người Đàn bà đỏm dáng. Điều này có vẻ hợp lý khi bạn trở nên ý thức được phẩm chất bạn sẽ thấy qua việc làm thao túng của các Người Đàn bà đỏm dáng này và mất đi hứng thú nhưng thông thường thì ta thấy điều ngược lại. Sau nhiều năm, Napoleon cũng đã ý thức rất rõ cách Josephine thao túng ông. Thế mà ông, người đi chinh phục các quốc gia, một người đa nghi này lại chẳng thể rời bỏ được bà ta.
Để hiểu được quyền lực kỳ lạ của Người Đàn bà đỏm dáng, trước hết bạn phải hiểu được tài sản quan trọng trong tình yêu và ước muốn: Bạn càng đeo đuổi một người thì bạn càng khiến họ phải chạy xa bạn. Gây chú ý quá nhiều chỉ thú vị được trong chốc lát, nhưng làm nhiều quá sẽ dẫn đến bội thực và cuối cùng trở nên đáng sợ. Nó báo hiệu sự yếu đuối và cái túng thiếu, một mối liên kết chán phèo. Chúng ta thường mắc sai lầm thế nào, nghĩ đến sự hiện diện cố chấp sẽ tái bảo đảm. Nhưng Người Đàn bà đỏm dáng có một sự hiểu biết thấu đáo về tính năng động đặc biệt này. Những bậc thầy biết rút lui có lựa chọn, họ ám chỉ đến sự lạnh lùng, đôi khi vắng mặt để khiến nạn nhân họ mất thăng bằng, để ngạc nhiên và hứng thú. Sự rút lui của họ khiến họ thần bí và ta lại thêu dệt trí tưởng tượng về họ. (Mặt khác, quá thân mật có thể hủy hoại hình ảnh chúng ta xây dựng nên). Một lần xa cách là để dàn xếp cho những cảm xúc tiến triển xa hơn; thay vì làm cho chúng ta tức giận thì xa cách làm ta thấy bất ổn. Có lẽ họ thật sự không thích điều đó, có thể chúng ta mất đi hứng thú. Khi tính tự kiêu của chúng ta đang lâm nguy thì chúng ta lại chịu thua Người Đàn bà đỏm dáng chỉ để chứng tỏ là chúng ta vẫn còn ham muốn. Hãy nhớ là: Bản chất của Người Đàn bà đỏm dáng không nằm ở chỗ khiêu khích hay cám dỗ mà nằm ở các bước lùi sau đó – rút lui về mặt tình cảm.
Để chấp nhận quyền lực của Người Đàn bà đỏm dáng, bạn cần phải hiểu thêm một tính cách nữa: Tính kiêu căng. Sigmud Freud đã phân loại “phụ nữ kiêu kỳ” là một típ người có tác động lớn đến cánh mày râu (hầu hết thường bị ám ảnh bởi vẻ ngoài của cô gái). Freud lý giải: Khi còn bé, chúng ta bỏ ngang qua giai đoạn kiêu kỳ – đó là sự cực kỳ khoái trá. Dè dặt và nép mình một cách hài lòng, chúng ta có rất ít cái túng thiếu tâm linh của người khác. Rồi sau đó, chúng ta bị hòa mình vào trong xã hội và được chỉ dạy học cách chú ý đến những người khác – tuy nhiên, chúng ta lại lén lút ước ao có được những ngày đầu đầy đê mê. Người phụ nữ kiêu kỳ làm cho cho một người đàn ông nhớ về thời kỳ đó và khiến anh ta phát ghen. Có lẽ gặp người con gái đó sẽ hồi phục lại cảm giác sống khép mình đó.
Một người đàn ông cũng bị kích thích bởi sự không lệ thuộc của Người đàn bàn đỏm dáng – anh ta muốn được là người làm cô gái phải bị lệ thuộc, để dập tắt tính xốc nổi của cô nàng. Mặc dù, cũng có thể cuối cùng anh chàng đó sẽ thành nô lệ của cô ta, tạo cho cô sự chú ý không ngớt để có được tình yêu của cô, và rồi thất bại. Bởi vì những người Người Đàn bà đỏm dáng không thiếu thốn tình cảm; cô ta tự cung cấp được. Và điều này chính là điều quyến rũ đáng ngạc nhiên. (Thái độ chỉ biết đến bản thân bạn thôi thì bị người khác đọc thấy một cách tinh tế và vô tình.) Kháng cự lại lòng tự trọng, sự tự tin và sự tự phụ rất có sức hút. Bạn càng ít cần đến người khác thì người ta lại càng kéo đến bạn. Hiểu được tính quan trọng của điều này đều có mối liên hệ hết và bạn sẽ thấy sự thiếu thốn của bạn dễ đè nén. Nhưng cũng chớ lẫn lộn giữa sự yêu thích mình với tính kiêu kỳ đầy quyến rũ. Nói dông dài về bản thân mình chính là sự thiếu hấp dẫn nhất, không hề bộc lộ ra sự tự phụ mà lộ ra cái bất ổn.
Theo truyền thống thì người ta thường nghĩ Người Đàn bà đỏm dáng là phụ nữ, và dĩ nhiên là chiến lược qua nhiều thế kỷ là một trong những thứ vũ khí mà phụ nữ dùng để làm nô lệ ước muốn của đàn ông. Một mánh khóe của Người Đàn bà đỏm dáng chính là sự rút lui mặt khoái cảm, và chúng ta nhận thấy phụ nữ dùng đến mánh này qua nhiều lịch sử: Một gái điếm nổi tiếng ở thế kỷ 17, Ninon de l’Enclos được tất cả những người đàn ông vượt trội nhất của nước pháp ham muốn, nhưng chỉ đạt được quyền năng thực sự khi cô nàng nói rõ là sẽ không ngủ với một người nào nữa theo công việc của cô. Điều này khiến cho những người hâm mộ cô thất vọng, điều cô đã biết làm sao để tệ hơn bằng việc yêu thích nhất thời một người đàn ông, ban tăng anh ta được tiếp xúc với cơ thể cô trong vài tháng, rồi đem anh ta quay trở lại đám người không được thỏa mãn. Nữ hoàng Đệ Nhất của Nước Anh đã phát huy hết mức tinh Người Đàn bà đỏm dáng, chủ tâm khơi lên ham muốn của những cận thần mà không ngủ với ai hết.
Đã từ lâu quyền lực xã hội của người phụ nữ, tính coquette từ từ áp dụng chon nam giới, đặc biệt là những bậc thầy quyến rũ có tiếng của thế kỷ 17 và 18, những người này ganh ghét quyền lực của nữ giới. Một nhà quyến rũ sống ở thế kỷ 17, de Duc de Lauzun, một bậc thầy trong việc gây hứng thú cho phụ nữ, rồi đùng cái tách khỏi họ. Phụ nữ điên cuồng vì ông. Ngày nay, Dạng người đỏm dáng thì không còn thuộc vào giới nào nữa. Trong một thế giới mà cản trở sư đối đầu trực diện, trêu đùa, lạnh lùng, và tách rời có lựa chọn là một quyền năng gián tiếp mà phải xuất chúng lắm mới có thể ngụy trang được chin1hy sự hung hăng của nó.
Người Đàn bà đỏm dáng trước hết phải gây được hứng khởi cho mục tiêu chú ý của họ. Sự thu hút có thể là một thần tượng, có thể gợi cảm, hay bất cứ cái gì mà có thể gây được chú ý. Đồng thời, Người Đàn bà đỏm dáng cũng gửi đi những dấu hiệu để kích thích những phản hồi trái ngược, làm cho mục tiêu của họ cắm sâu hơn vào trong sự bối rối. Trong một cuốn tiểu thuyến về lấy tên các vị anh hùng của nhà văn người Pháp Marivaux thế kỷ 18 có tựa đề: Marianne là một Người Đàn bà đỏm dáng hoàn chỉnh nhất. Đi lễ thì cô mặc đồ trang trọng, nhưng mái tóc hơi rối bùi như không buồn chải đầu. Giữa buổi lễ, cô tỏ vẻ để ý đến lỗi nhỏ này và bắt đầu sửa tóc lại, để lộ cánh tay trần lúc sửa lại tóc, Những việc làm kiểu này, trong nhà thờ ở thế kỷ 18 chưa hế có, nên mọi ánh mắt của đấng mày râu đều nhìn chằm chằm vào cô. Sự căng thẳng này thì có sức mạnh nhiều hơn là cô ta ở bên ngoài hay ăn mặc lòe loẹt. Hãy nhớ là: Lả lướt tự nhiên sẽ để lộ mục đích quá rõ ràng. Tốt hơn hết là cứ lập lờ và thậm chí mâu thuẫn, rối bời đồng lúc với việc bạn kích thích.
Người lãnh đạo tâm linh cao vói nhất, Jiddu Krishnamurti, là một Người Đàn bà đỏm dáng vô tình. Được những người theo thuyết thần trí tôn sùng nhữ là “Người Thầy của thế giới”, Krishnamurti cũng là một người ăn mặc diêm dúa. Ông yêu thích cách mặc quần áo thanh lịch và nét đẹp của ma quỷ. Trong cùng lúc, ông sống độc thân, và ghê tởm bị người ta chạm vào. Vào năm 1929 ông đã khiến các người theo thuyết thần trí phải hết hồn khi tuyến bố ông không phải là thần thánh hay bậc thầy gì ráo
Biểu tượng
Cái bóng. Con người không thể chụp tới nó. Cứ đuổi theo cái bóng của bạn thì nó sẽ trốn chạy; quay lưng lại nó thì nó sẽ đi theo bạn… cái bóng cũng là một phần đen tối của một cá nhân, phần khiến họ nên huyền bí. Sau khi đã cho chúng ta sự hài lòng,cái bóng rút lui làm cho ta khao khát nó quay lại, giống như đám mây khát khao ánh nắng mặt trời.
Điểm yếu
Người Đàn bà đỏm dáng đối mặt với một mối nguy hiểm hiển nhiên: Họ đùa giỡn với nhiều cảm xúc đa dạng. Mỗi lần quả lắc đong đưa thì từ tình yêu chuyển sang lòng thù hận. Chính vì thế mà Người Đàn bà đỏm dáng phải chuẩn bị khá kỹ lưỡng mọi thứ. Họ không thể để vắng mặt quá lâu, những cơn giận phải nhanh chóng được theo sau bởi những nụ cười. Những Người Đàn bà đỏm dáng có thể giữ cho những nạn nhân của họ mắc bẫy tình trong môt thời gian dài, nhưng qua quá nhiều tháng, nhiều năm thì tính năng động của nó có thể dần mệt mỏi. Giang Thanh, sau này được gọi là Mao phu nhân, đã dùng đến các kỹ năng của một Người Đàn bà đỏm dáng để bắt cóc trái tim của Mao Trạch Đông, nhưng sau 10 năm trời tranh cãi, những giọt nước mắt và sự lạnh lẽo trở nên khó chịu hơn, và khi mà sự khó chịu đó mạnh hơn tình yêu, thì Mao có thể rởi bỏ. Josephine, một Người Đàn bà đỏm dáng quá ư xuất sắc, có thể thay đổi để thích nghi,, bằng việc dùng trọn một năm trời mà không chơi trò xa cách hay rút lui khỏi Napoleon. Thời gian là mọi thứ. Mặt khác, mặc dù, Người Đàn bà đỏm dáng khơi dậy lên những tình cảm mãnh liệt, việc chia tay chỉ là tạm thởi thôi. Người Đàn bà đỏm dáng là những người thích: Sau thất bại của kế hoạch sã hội, Mao kêu gọi the Great leap forward, Madame Mao có thể lập lại quyền lực của bà dối với người chồng.
Người Đàn bà đỏm dáng lạnh lùng có thể kích thích một lòng căm thù sâu sắc đặc biệt. Valerie Solena là một phụ nữa trẻ rơi vào bùa yêu cảu Andy Warhol. Cô ta đã viêt ra một kịch bản khiến ông buồn cười, và cô tạo ra ấn tượng là anh ta có thê dựng nó thành một bộ phim. Cô ta tưởng tượng mình nổi tiếng. Cô cũng liên quan đến phong trào cảu phái nữ, và khi đó tháng 7/1968, Warhol đùa cợt cô, cô thẳng tiến trút cơn giận đang sôi sực lên cánh đàn ông và bắt ông ta ba lần, suýt giết chết ông.
Trong khoảng thời gian trung bình, con tàu nguy nga của chúng tôi, với lực đẩy của làn gió mạnh, đã nhanh chóng tiến gần đến hòn đảo của Mỹ Nhân Ngư. Nhưng giờ đây cơn gió dịu hẳn, nguồn sức mạnh nào đó làm những cơn sóng trở nên phẳng lặng êm ả và khắp nơi bao trùm một bầu không khí yên tĩnh như tờ. Rời chỗ ngồi của mình, thủy thủ hạ cánh buồm, và ném nó vào khoang tàu, rồi họ cùng ngồi xuống cầm mái chèo và nhịp nhàng khua nước bằng những mái chèo bằng gỗ thông bóng láng. Trong khi đó, tôi lấy một khoanh sáp ong lớn, dùng gươm cắt nhỏ và nhào bóp nó thật mạnh. Chẳng mấy chốc sáp ong trở nên mềm dẻo và âm ấm trong làn nắng của chúa tể Mặt Trời. Tôi gọi từng thủy thủ lại, nhét sáp ong vào tai họ. Sau đó tôi bảo họ trói chặt tay và chân tôi vào cột buồm. Cột xong, họ lại ngồi xuống và tiếp tục khua mái chèo trong dòng nước đen ngòm. Chúng tôi tiếp tục chuyến hành trình êm ả của mình. Khi chúng tôi vừa mới đi trong tiếng gọi của biển cả thì các nàng Mỹ Nhân Ngư cũng phát hiện ra rằng con tàu đang tiến lại gần khu vực văng vẳng giọng hát du dương của họ. Họ cất giọng hát, “Lại gần đây, hỡi người hùng Odysseus lừng lẫy, sự đơm hoa kết trái của tinh thần thượng võ vùng Achaea. Hãy ghé thuyền vào nghỉ ngơi để thưởng thức giọng hát của chúng em. Chưa có thủy thủ nào lái thuyền vượt qua vùng nước này mà không lắng nghe giọng hát du dương tuôn chảy từ bờ môi chúng em…” Giọng hát ngọt ngào lướt êm qua mặt nước, lọt vào tai tôi, và trái tim tôi trỗi lên niềm khát khao được nghe giọng hát đó quá đỗi đến nỗi tôi gật đầu và cau mày ra hiệu cho thủy thủ thả tôi ra.
Homer, tác phẩm “Cuộc hành trình mạo hiểm”, Quyển XII, E.V. Rieu dịch Khó ai có thể cưỡng lại sức quyến rũ của Cleopatra; có một sự lôi cuốn mãnh liệt qua dáng vẻ và giọng nói, kết hợp với sức mạnh đặc biệt trong tính cách của nàng. Sự hấp dẫn lan tỏa qua từng lời nói và cử chỉ của nàng, khiến những kẻ quanh nàng trở nên say đắm. Giọng nói của nàng đem đến niềm khoái cảm thuần túy; nó tựa như một loại nhạc cụ đa thanh âm, giúp nàng có thể truyền tải ngôn ngữ đến với mọi người.
Plutarch, tác phẩm “Những vị tướng thành Rome”, Ian Scott-Kilvert dịch. Sự hấp dẫn tức thời của một bài hát, giọng nói, hay mùi hương. Sự hấp dẫn của con báo với mùi hương thơm ngát… Theo những người La Mã và Hy Lạp cổ đại, con báo là loài động vật duy nhất tỏa ra mùi hương. Nó sử dụng mùi hương này để thu hút và bắt con mồi. Nhưng cái gì trong hương thơm có thể quyến rũ được con mồi?… Yếu tố gì trong bài hát của những nàng Mỹ Nhân Ngư có thể lôi cuốn chúng ta, hay trong vẻ đẹp của khuôn mặt, trong chiều sâu của vực thẳm biển sâu…? Sự quyến rũ nằm trong hình thức bề ngoài thuần túy, chứ không hề nằm trong những dấu hiệu biểu hiện và ý nghĩa của chúng. Đôi mắt quyến rũ chẳng có ý nghĩa gì, chẳng qua chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm, cũng như khuôn mặt trang điểm cũng chỉ là vẻ bề ngoài… Mùi hương của con báo cũng là một thông điệp vô nghĩa – đằng sau mùi hương đó con báo cũng chỉ là con vật vô hình, hệt như người phụ nữ sau lớp hóa trang. Mỹ Nhân Ngư cũng vô hình. Con người luôn say mê thích thú trước những gì được che đậy.
Jean Baudrillard, Quyến rũ
Chúng ta bị lóa mắt trước vẻ trang điểm của người phụ nữ, bởi dung mạo bên ngoài
Tất cả vàng bạc và nữ trang: Thể hiện quá ít về bản chất của những gì chúng ta đang ngắm
Có phải đây là con người thật của cô ta không?
Và (bạn có thể hỏi) con người thật ở đâu giữa lớp vẻ hào nhoáng phong phú bề ngoài
Thế chúng ta có thể tìm thấy đối tượng mà mình say mê không? Con mắt bị đánh lừa
Bởi sự ngụy trang khéo léo của Tình Yêu.
Ovid, “Phương thuốc của Tình Yêu”, Peter Green dịch Anh ta đang lùa đàn gia súc của mình trên vùng núi Gargarus, đỉnh núi cao nhất của dãy Ida, khi ấy nam thần Hermes, cùng với các nữ thần Hera, Athene và Aphrodite trao cho anh ta quả táo vàng cùng với thông điệp của thần Zeus: “Paris, vì ngươi vừa đẹp trai lại vừa khôn ngoan trong chuyện tình ái, Zeus ra lệnh cho ngươi hãy đánh giá xem ai là nữ thần đẹp nhất”.
Paris thở dài, “Thôi đành vậy. Nhưng trước hết tôi cầu xin những nữ thần thua cuộc đừng bực mình với tôi. Tôi chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt, nên rất có thể phạm sai lầm”. Tất cả các nữ thần đều đồng tình và chờ đợi sự quyết định của anh ta. Khi ấy Paris hỏi Hermes, “Chỉ nhìn bề ngoài để đánh giá họ như vầy có đủ chính xác không? Hay họ nên cởi hết xiêm y?”
“Qui luật của cuộc thi là do ngươi quyết định,” Hermes trả lời với một nụ cười bí hiểm.
“Khi ấy, liệu các nữ thần có thuận lòng cởi xiêm y không?” Hermes bảo các nữ thần làm như vậy, và tế nhị quay lưng lại.
Chẳng mấy chốc Aphrodite đã sẵn sàng, nhưng Athene cứ khăng khăng đòi cởi mỗi cái đai thắt lưng nổi tiếng và tuyệt đẹp, có thể khiến cho mọi người yêu say đắm bất kỳ người nào đeo nó. Aphrodite nói một cách ác ý, “Tốt thôi, ta sẽ làm như vậy, với điều kiện là ngươi phải cởi bỏ cái mũ sắt trên đầu ngươi ra – trông ngươi thật xấu xí nếu không có chiếc mũ”.
“Nào bây giờ nếu nàng đồng ý, tôi sẽ phải đánh giá từng người một,” Paris thông báo “…lại đây hỡi nữ thần tuyệt đẹp Hera! Mời hai nữ thần kia lui ra ngoài trong chốc lát được không?”
“Hãy ngắm nhìn ta một cách tận tường,” Hera nói, nhẹ nhàng xoay người một vòng và để lộ thân hình tuyệt mỹ của nàng, “và hãy nhớ rằng nếu ngươi chọn ta là người đẹp nhất, ta sẽ giúp ngươi trở thành lãnh chúa toàn bộ vùng đất châu Á, và trở thành người đàn ông giàu có nhất trên đời”.
“Hỡi nữ thần của tôi ơi, tôi không bị mua chuộc đâu… Rất tốt, cảm ơn. Giờ đây tôi đã nhìn thấy tất cả những gì cần thấy. Nào đến lượt người khác… xin mời nữ thần xinh đẹp Athene!”
“Ta đây,” Athene lên tiếng, chân tiến về phía trước một cách có chủ đích. “Nghe này, Paris, nếu ngươi đủ khôn ngoan, hãy để ta đạt giải thưởng, ta sẽ giúp ngươi trở thành kẻ bất khả chiến bại trong mọi cuộc chiến, cũng như thành người đàn ông đẹp trai nhất và khôn ngoan nhất trên trái đất”.
“Tôi là một kẻ chăn gia súc hèn mọn, không phải là người lính chiến,” Paris nói… “Nhưng tôi hứa sẽ xem xét công bằng về nguyện vọng của nàng. Xong rồi. Giờ đây, nàng có thể tự do mặc xiêm áo và đội mũ vào. Thế nữ thần Aphrodite đã sẵn sàng chưa?”
Aphrodite bẽn lẽn tiến lại gần anh ta, và Paris mặt đỏ bừng bừng vì nàng ta tiến đến sát người anh ta đến nỗi họ gần như chạm vào nhau.
“Xin hãy ngắm nhìn ta một cách chu toàn, đừng bỏ sót thứ gì… ngay khi ta vừa nhìn thấy ngươi, ta tự nhủ lòng mình: ‘Không thể tả xiết, sao lại có chàng trai trẻ đẹp nhất trong số đàn ông xuất hiện trên đỉnh Phrygia nhỉ? Tại sao anh ta lại uổng phí cuộc đời nơi vùng núi hoang vu này để lùa đàn gia súc ngu ngốc?’. À, tại sao ngươi là Paris? Tại sao không chuyển đến sống trong một thành phố và hưởng một cuộc sống văn minh? Ngươi mất mát gì mà không cưới một người như nàng Helen của thành Sparta, người cũng xinh đẹp như ta và chẳng kém phần nồng nhiệt?… Bây giờ ta khuyên ngươi nên dạo một vòng quanh Hy Lạp,con trai Eros (Thần Ái Tình) của ta sẽ hướng dẫn cho ngươi. Một khi ngươi đến được thành Sparta, ngươi sẽ thấy rằng Helen yêu ngươi say đắm”.
“Thế nữ thần có dám thề điều đó không?,” Paris hỏi một cách phấn khởi. Aphrodite đã thề, và Paris, không cần đắn đo suy nghĩ nữa, trao liền cho nữ thần này quả táo vàng.
Robert Graves, Thần thoại Hy Lạp, tập I Ta có thể so sánh nàng con gái xinh đẹp này với ai, thật may mắn nếu đó không phải là những nàng Mỹ Nhân Ngư, mà bằng sức hút nam châm của mình đã lôi cuốn những con tàu về phía họ? Vì vậy, ta tưởng tượng rằng chính Isolde đã mê hoặc những suy nghĩ và trái tim vốn cứ ngỡ rằng bản thân chắc chắn không bao giờ bị lay động bởi tình yêu. Và quả thật, hai hình ảnh này – những con tàu lênh đênh phiêu bạt và những suy nghĩ lan man lạc lối – đã thể hiện một sự so sánh rõ nét. Cả hai hiếm khi nào đi theo một con đường thẳng tắp, thường xuyên neo đậu tại những bến cảng xa lạ, và lênh đênh trên những ngọn sóng nhấp nhô. Tương tự, những ham muốn vớ vẩn và niềm khao khát tình yêu tùy tiện cũng trôi dạt giống như một con tàu lênh đênh vô bờ bến. Nàng công chúa trẻ trung quyến rũ này – Isolde nhã nhặn và e lệ – đã lôi cuốn những suy nghĩ thoát ra khỏi những trái tim nơi cất giữ chúng một cách thiêng liêng, y hệt như lực hút nam châm đã kéo con tàu về phía giọng hát của những nàng Mỹ Nhân Ngư. Nàng hát một cách công khai lẫn kín đáo, làm xao xuyến từ đôi tai, ánh mắt cho đến trái tim. Bài hát mà nàng hát công khai tại đây hay ở những nơi khác đều bằng chất giọng ngọt ngào du dương và nhẹ nhàng, ngân vang khắp vương quốc khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng rung động tâm hồn. Nhưng bài hát bí ẩn nằm trong chính vẻ đẹp kỳ lạ của nàng – bài hát ẩn chứa một điệu nhạc mê ly thánh thót qua từng ánh mắt, lắng đọng trong bao tâm hồn quý tộc và bằng phép mầu nhiệm, đã bất ngờ tóm lấy những suy nghĩ, giam cầm chúng, và trói buộc chúng cùng với nỗi khát khao.
Gotteried von Strassburg, Người hát rong, A.T. Hatto dịch Niềm say mê với những bức tượng và tranh họa, thậm chí còn quan hệ tình ái với chúng chỉ là ảo ảnh trong trí tưởng tượng của con người thời xa xưa, nổi bật nhất là vào thời Phục Hưng. Giorgio Vasari, viết trong phần mở đầu của tác phẩm “Tiểu sử về nghệ thuật” trong di tích cổ, đã kể tường tận về việc con người dám vi phạm luật lệ, lẻn vào những ngôi đền vào ban đêm và làm tình với những bức tượng Thần Vệ Nữ. Vào sáng hôm sau, khi những linh mục bước vào nơi thánh đường tôn nghiêm đã phát hiện ra dấu vết của sự ô nhục còn sót lại trên những bức tượng cẩm thạch.
Lynne Lawner, Cuộc đời của những nàng gái điếm Sau khi gặp nạn ngoài biển khơi, vào lúc tỉnh dậy Don Juan thấy mình bị trôi giạt vào một bãi biển; và trước mắt anh là một thiếu nữ xinh đẹp.
TISBEA: Hãy tỉnh dậy, hỡi anh chàng đẹp trai nhất trong tất cả đàn ông, và tỉnh lại với chính con người thật của chàng.
DON JUAN: Nếu như biển cả đã nhấn chìm cuộc đời ta thì chính nàng là người cứu sống ta. Nhưng biển cả thật sự đã cứu sống ta để được chết trong tay nàng. Ôi biển cả đã dày vò ta hết lần này đến lần khác, vì khó lắm ta mới thoát khỏi biển nước mênh mông thì nay lại gặp phải nàng – chính là nàng. Tại sao ta lại phải nhét kín tai mình bằng sáp ong, trong khi nàng giết chết ta bằng đôi mắt? Trên biển cả ta còn le lói tia hy vọng sống sót nhưng kể từ nay, ta sẽ chết vì tình.
TISBEA: Hơi thở chàng đang nhịp nhàng trở lại. Chàng từng chịu nhiều đau khổ, nhưng ai đoán biết được những đau khổ mà chàng sắp đem đến cho em?…Em tìm thấy chàng ướt sũng ngay dưới chân em, và giờ đây toàn thân chàng đã được hong khô bên ánh lửa. Chàng hong khô mình khi người ướt sũng, nhưng rồi chàng sẽ làm gì khi người khô ráo trở lại? Chàng hứa sẽ đem đến cho em ngọn lửa nồng ấm;Cầu Chúa phù hộ mong chàng đừng dối gạt em.
DON JUAN: Hỡi người tình kiều diễm của ta, hẳn Chúa trời nên nhấn chìm ta trước khi ta bị thiêu rụi bởi nàng. Có lẽ tình yêu rất khôn ngoan nên đã ép ta uống bụng nước no nê trước khi ta cảm nhận được bàn tay nóng ấm của nàng. Nhưng ngọn lửa tình của nàng quá nóng bỏng đến nỗi dầu ta đang ở trong nước vẫn bị thiêu rụi như thường. TISBEA: Chàng vẫn còn lạnh lắm phải không?
DON JUAN: Bởi hầu như ngọn lửa đang bị nàng nắm giữ.
TISBEA: Chàng khéo ăn khéo nói quá!
DON JUAN: Nàng thấu hiểu cõi lòng ta biết dường nào!
TISBEA: Cầu Chúa phù hộ mong chàng đừng dối gạt em.
Tirso De Molina, Gã ăn chơi ở thành Seville, Adrienne M. Schizzano và Oscar Mandel dịch
Hài lòng với thành công đầu tiên của mình, tôi quyết định lợi dụng sự hòa giải vui vẻ này. Tôi gọi họ là vợ yêu quý, bạn đồng hành trung hành, hai con người được được Thượng đế ban xuống để mang niềm hạnh phúc đến cho cuộc sống của tôi. Tôi tìm cách khiến họ kiêu hãnh và khơi dậy trong họ những niềm khao khát về sức mạnh mà tôi biết, nguồn sức mạnh giúp tôi xua tan bất kỳ ý nghĩ nào trái với kế hoạch của tôi. Người đàn ông tài ba này – kẻ biết làm thế nào để truyền từng chút hơi nóng của tình yêu vào trong cảm nhận của người đàn bà tiết hạnh đoan chính nhất này – thì tin chắc rằng chẳng mấy chốc anh ta sẽ là người chủ tuyệt đối của trí óc và cơ thể của cô ta; bạn không thể suy nghĩ khi bạn không thể giữ bình tĩnh và thấu tình đạt lý; và hơn thế, những nguyên tắc của sự không ngoan dù đã được khắc sâu trong tâm trí, nhưng vào lúc đó vẫn bị xóa bỏ khi trái tim chỉ khao khát mỗi niềm khoái cảm – niềm khoái cảm có quyền năng ra lệnh và buộc trái tim con người phải tuân theo. Nhưng đàn ông từng trải trong tình trường này hầu như lúc nào cũng thành công – thành công ở nơi mà anh ta chỉ là một người nhút nhát bẽn lẽn và nơi những cuộc tình tan vỡ… Khi tôi đưa hai người đàn bà của mình vào trạng thái phóng túng buông thả mà tôi muốn, tôi đã bộc lộ một niềm khao khát háo hức hăm hở hơn; mắt họ rạng rỡ; tôi tiếp tục vuốt ve âu yếm họ; và rõ ràng, sự cưỡng lại của họ trỗi lên trong giây lát ngắn ngủi, sau đó họ đã làm theo những gì tôi khao khát. Tôi đề nghị rằng lần lượt từng người sẽ theo tôi đi vào căn buồng hấp dẫn bên cạnh, nơi tôi muốn họ thật sự cảm thấy ngưỡng mộ. Cả hai vẫn giữ im lặng.
“Các em do dự ư?” Tôi nói với họ. “Anh sẽ thấy ai trong số hai em là người gắn bó với anh hơn. Người nào yêu anh hơn sẽ là người đầu tiên đi theo người yêu của mình – người mà em ao ước được chứng tỏ tình cảm của mình…”
Tôi biết rằng nàng là người con gái khắt khe về đạo đức, đồng thời tôi cũng nhận ra rằng sau vài sự phản kháng yếu ớt, đến lúc này nàng hoàn toàn đầu hàng, phó mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Người con gái này cũng có vẻ bằng lòng mãn nguyện như bao người đàn bà mà tôi từng trải qua trước đây; nàng quên mất rằng nàng đang phải chia sẻ tôi [cùng với quý bà Renaud]…
[Đến lượt quý bà Renaud bước vào]… quý bà Renaud đã đáp lại bằng sự rung động mạnh mẽ thể hiện rõ cảm giác mãn nguyện của mình, và chỉ rời khỏi đó sau khi liên tục nói rằng: “Đúng là người đàn ông tuyệt vời! Đúng là người đàn ông tuyệt vời! Thật ngạc nhiên biết bao! Giá mà anh ta là người tình chung thủy thì bạn đã có thể vui vẻ biết bao lần với anh ta rồi!”
Đời tư của Công tước Thống chế Richelieu, F.S. Flint dịch Những thành công nổi tiếng của anh ta trên tình trường, thậm chí còn vang dội hơn cả giọng nói kỳ diệu lôi cuốn của người đàn ông nhỏ thó, đầu hói với chiếc mũi thô kệch này, trải dài theo anh ta là một đoàn người bị mê hoặc – những người phụ nữ giàu có với nỗi đau khổ dằn vặt. D’Annunzio đã thành công trong việc khôi phục lại huyền thoại của nhà thơ lãng mạn người Anh – Byron: Khi anh ta đi ngang qua những người phụ nữ ngực căng tròn, với dáng đứng hệt như đang chờ đợi danh họa nổi tiếng Boldoni vẽ – những công nương và diễn viên, những quý bà Nga quyền uy và thậm chí cả những người vợ thuộc tầng lớp trung lưu vùng Bordeaux – tất cả đều tự nguyện dâng hiến cuộc đời cho anh ta.
Philippe Jullian, Ông hoàng thẩm mỹ: Bá tước Robert de Montesquiou, John Haylock và Francis King dịch.
Tóm lại, không gì ngọt ngào bằng cảm giác chiến thắng trước sự Phản Kháng của một Người Đẹp; trong đó tôi ấp ủ Tham Vọng của Kẻ Chiến Thắng, người liên tục bay từ Chiến Thắng này đến Chiến Thắng kia, và có thể không bao giờ cho phép đặt bất kỳ giới hạn nào đối với những Ước Muốn của mình. Không gì có thể cản trở được Sự Mãnh Liệt của những Khát Vọng trong tôi; Trái Tim tôi dành cho cả Thế Giới; và giống như Alexander Đại Đế, tôi có thể mong ước vươn đến những Thế Giới Mới, nơi có thể mở rộng những Cuộc Chinh Phục Tình Ái của mình.
Moliere, Don John hay Kẻ Ăn Chơi Phóng Đãng, John Ozell dịch. Trong số nhiều cách thức vận dụng hiệu quả tác động của Don Juan lên đàn bà, thì cách thức của người anh hùng có sức hấp dẫn mạnh mẽ này xứng đáng được xem là nổi bật nhất, vì nó minh chứng cho một sự thay đổi kỳ lạ trong cảm giác của chúng ta. Don Juan không phải là người hấp dẫn mạnh mẽ đối với phụ nữ cho đến thời đại La Mã, và tôi dám chắc rằng nó chính là một đặc điểm do chính người phụ nữ tưởng tượng ra đã khiến anh ta nổi tiếng như vậy. Khi phụ nữ lên tiếng khẳng định điều đó và thậm chí nó còn là chủ đề thống trị trong văn chương, Don Juan đã tiến hóa dần thành mẫu người lý tưởng của phụ nữ hơn là của đàn ông… Ngày nay Don Juan chính là giấc mơ của người đàn bà về một người tình lý tưởng – phù du nhất thời, nồng nhiệt, và liều lĩnh. Anh ta đem đến cho người phụ nữ một khoảnh khắc khó quên, một sự tán dương cao quý về thú nhục dục mà cô ta thường không thấy ở chồng mình – những người chồng luôn cho rằng đàn ông thì thô tục và đàn bà thì tâm linh. Như số mệnh an bài, Don Juan cũng có thể là giấc mơ của vài người đàn ông; nhưng được làm vui lòng anh ta lại chính là giấc mơ của bao phụ nữ.
Oscar Mandel, Huyền Thoại về Don Juan, Nhà hát Don Juan. Nếu thoạt đầu một cô gái chẳng tạo ấn tượng sâu sắc gì với ai thì thông thường cũng chẳng có ai thèm muốn cô ta. Nhưng một khi cô ta biến mình thành người tình lý tưởng thì bất kể người đó từng trải bao nhiêu, anh ta vẫn bị chinh phục như thường.
Soren Kierkegaard, Nhật Ký của Kẻ Quyến Rũ, Howard V. Hong và Edna H. Hong dịch
Một người tình lý tưởng sẽ cư xử một cách tao nhã dù là vào buổi bình minh hay cũng như vào bất kỳ lúc nào khác. Anh ta kéo lê thân mình ra khỏi giường với một vẻ mặt buồn bực. Người phụ nữ thúc giục anh ta, “Đi nào, anh bạn, trời sáng rồi. Anh không muốn ai đó nhìn thấy anh ở đây chứ”. Anh ta thở dài, như thể muốn nói rằng đêm qua không đủ dài và rằng anh ta cảm thấy vô cùng đau khổ khi phải rời đây. Hơn nữa anh ta cũng chẳng buồn kéo quần lên. Thay vào vào đó, anh ta tiến gần đến người phụ nữ và thì thầm điều gì đó chưa kịp nói vào tối qua. Thậm chí khi đã mặc quần áo chỉnh tề rồi, anh ta vẫn cứ nấn ná không chịu cột khăn thắt lưng.
Vào lúc này anh ta đã vén rèm lên, và đôi tình nhân đang đứng kề nhau cạnh cửa sổ, trong khi đó anh ta vẫn cứ tỉ tê rằng anh ta cảm thấy kinh hãi biết bao khi nghĩ đến ngày mai – khi mà họ phải xa nhau rồi. Sau đó anh ta đi trốn. Người phụ nữ nhìn dõi theo anh ta, và khoảnh khắc chia tay vẫn đọng mãi trong ký ức của cô như là một trong những kỷ niệm đẹp nhất trong đời.
Quả thật, sự quyến luyến của người phụ nữ nào đó với người đàn ông phụ thuộc phần lớn vào sự tao nhã lãng mạn của buổi tiễn biệt. Khi anh ta nhảy ra khỏi giường, chạy hối hả quanh phòng, vội vã cột chặt dây thắt lưng quần, xăn tay áo, nhét đồ dùng cá nhân vào phía trước ngực áo choàng – khi ấy chắc chắn người phụ nữ sẽ bắt đầu căm ghét anh ta.
Quyển sách gối đầu của Sei Shonagon, Ivan Morris biên dịch. Trong suốt những năm đầu thập niên 1970, nhằm chống lại một nền chính trị hỗn loạn, bao gồm sự thất bại của Mỹ trong cuộc chiến tranh Việt Nam và sự sụp đổ của tổng thống Richard Nixon trong vụ bê bối Watergate, phong trào “thế hệ hôm nay” nổi dậy – và [Andy] Warhol đã hiện diện ở đó để dựng lên tấm gương soi cho họ. Không giống như những kẻ chống đối quá khích nhằm thay đổi xã hội thối nát vào những năm thập niên 1960, những “cái tôi” vị kỷ của phong trào này phải hoàn thiện bản thân, và luôn “giữ mối liên lạc” với cảm giác của bản thân. Họ rất chăm chút đến hình thức bề ngoài, sức khỏe, phong cách sống, và tài khoản ngân hàng của mình. Andy đã phục vụ cho tính vị kỷ và kiêu căng của họ bằng cách tự nguyện làm một họa sĩ vẽ chân dung. Vào những năm cuối thập kỷ này, anh ta được quốc tế công nhận như là một trong những họa sĩ ảnh chân dung hàng đầu của thời đại…
Warhol đã tặng cho khách hàng của mình một sản phẩm vô cùng mỹ mãn: Một bức chân dung tuyệt vời, và tôn vinh vẻ đẹp, do chính tay một danh họa nổi tiếng vẽ. Ban tặng một vóc dáng đầy quyến rũ, thậm chí cho cả những người nổi tiếng có khuôn mặt đẹp nhất, anh ta đã biến đổi chủ thể của mình, để họ xuất hiện trong vẻ bên ngoài đẹp mê hồn; thể hiện khuôn mặt của họ như anh ta nghĩ rằng họ muốn được thấy và được nhớ như thế. Bằng cách tinh lọc những đặc điểm tốt đẹp của người đang được vẽ qua bức tranh lụa và cường điệu nhân cách hoạt bát lôi cuốn của họ, anh ta cho phép họ bước đến mức độ sinh tồn hoang đường và riêng biệt hơn. Người ta có thể sở hữu sự giàu có và quyền lực trong cuộc sống hằng ngày, nhưng việc đặt mua một bức chân dung do Warhol vẽ chắc chắn cho thấy người được vẽ cũng có ý định đảm bảo danh tiếng được lưu truyền. Tranh chân dung của Warhol không phải là những tài liệu mang tính hiện thực về những khuôn mặt đương thời vì chúng là những hình tượng của người phác họa đang chờ đợi sự ngưỡng mộ của thế hệ tương lai.
David Bourdon, Warhol
Trong suốt những thế kỷ này phụ nữ đã phụng sự như tấm gương soi với năng lực thần kỳ có thể phản chiếu hình tượng người đàn ông với kích cỡ gấp hai lần bình thường.
Virginia Woolf, Căn phòng riêng
Ngày kia một cậu bé chào đời như là kết quả của mối tình giữa nam thần Hermes và nữ thần tình ái Aphrodite, và cậu bé được nuôi dưỡng bởi những nữ thủy thần trong hang động thuộc dãy Ida. Nhìn vẻ bề ngoài cậu bé trông rất giống cha và mẹ của mình. Ngay cả cái tên Hermaphroditus của cậu cũng là sự kết hợp giữa tên của họ. Ngay khi tròn 15 tuổi, cậu ta đã rời bỏ ngọn đồi nơi sinh ra và dãy Ida nơi cậu lớn lên để đi đây đi đó đến những miền đất xa xôi, tận hưởng niềm vui tuyệt đối… Cậu đi mãi đến tận những thành phố của nước Lycia, và tiếp tục đến ở nhờ nhà những cư dân thuộc vùng Caria cư ngụ gần đó. Tại đây, cậu ta phát hiện ra một hồ nước với làn nước trong đến mức cậu có thể nhìn thẳng xuống tận đáy… Dòng nước trong suốt như pha lê, và bờ hồ phủ đầy cỏ xanh mơn mởn. Nữ thần sông núi Salmacis đang cư ngụ ở đó… Nữ thần thường nhặt hoa rơi, và một lần khi đang tham gia thú vui tiêu khiển này thì bất chợt nàng bắt gặp chàng trai Hermaphroditus này. Ngay cái nhìn đầu tiên, nữ thần đã khao khát được sở hữu cậu ta… Nàng cất lời gọi cậu ta, “Hỡi cậu bé đẹp trai, chắc chắn chàng xứng đáng được xem như một vị thần. Nếu vậy, phải chăng chàng là Thần Ái Tình?…Nếu chàng đã đính ước với người con gái khác rồi, hãy để ta chôn vùi tình yêu của ta dành cho chàng tận đáy trái tim; nhưng nếu chàng chưa từng hẹn ước với ai, ta nguyện làm người con gái của lòng chàng, và cầu mong chúng ta sẽ sống trọn đời hạnh phúc bên nhau”. Nữ thần không nói gì thêm, nhưng chàng trai đỏ bừng hai má vì cậu ta chẳng biết tình yêu là gì. Thậm chí cả người cậu đỏ rựng lên: Hai gò má trông như hai quả táo chín, treo lơ lửng trong một vườn cây đầy nắng. Nữ thần cũng thoáng chút sắc đỏ thẹn thùng ẩn dưới sự rạng rỡ của nàng… Nữ thần liên tục đòi hỏi những nụ hôn như chị với em, và cố gắng choàng cánh tay của nàng quanh cái cổ trắng ngà của cậu ta. Cậu ta thét lên, “Ngừng lại đi, nếu không tôi sẽ chạy thật xa, rời bỏ nàng và nơi đây mãi mãi”. Salmacis hoảng vía vội nói, “Hỡi chàng trai xa lạ, ta xin nhường lại chỗ cho chàng, ta hứa không quấy rầy chàng nữa”, rồi nàng ta quay lưng giả vờ như bỏ đi… Khi đó, cứ ngỡ rằng chỉ còn một mình và không bị ai để ý, cậu thong thả đi tản bộ, rồi cậu ngồi trên bãi cỏ xanh um và nhúng những ngón chân của mình vào làn nước gợn lăn tăn – sau đó cậu ta nhúng chìm cả bàn chân ngập cho đến mắt cá. Không thể cưỡng lại sự cám dỗ bởi làn nước mát lạnh, cậu ta nhanh chóng cởi bỏ quần áo bên ngoài, để lộ thân hình trẻ trung của mình. Nhìn thấy cảnh đó, Salmacis bị mê mẩn ngay tức khắc. Nàng nung nấu khát vọng được sở hữu vẻ đẹp thoát y của cậu ta, và đôi mắt nàng ngời sáng hệt như mặt trời rực lửa… Khi ấy, nàng ta ao ước được ôm chầm lấy cậu ta, và cảm thấy rất khó để kiềm chế cơn cuồng loạn của mình. Hermaphroditus, vỗ lòng bàn tay vào người, rồi lao nhanh vào dòng suối. Đầu tiên cậu ta giơ một cánh tay lên, sau đó giơ tiếp cánh tay kia, và thân hình của cậu ta lấp lánh trong làn nước trong veo, y như thể có ai đó đã đặt một bức tượng màu ngà hay những bông huệ trắng trong cái ly thủy tinh trong suốt. “Ta đã thắng rồi! Chàng đã thuộc về ta!”, nữ thần mừng rỡ hét lên, đồng thời vứt bỏ quần áo của mình, và lao vào giữa dòng nước. Cậu ta kháng cự lại, nhưng nàng ta đã ôm chầm và tranh thủ hôn cậu ta trong khi cậu ta đang cố sức giãy nãy. Rồi nàng luồn tay bên dưới, vuốt ve bờ ngực miễn cưỡng của cậu bé mới lớn, và đu chặt vào người cậu ta, khi thì bên này khi thì bên kia. Cuối cùng, bất chấp cả mọi nỗ lực của cậu ta để thoát khỏi vòng tay của nữ thần, nàng ta vẫn cứ quấn chặt vào cậu ta, giống hệt như một con rắn đang bị tha bổng lên không trung bởi vua của loài chim: Khi bị treo lơ lửng từ mỏ của chim ưng, con rắn cuộn tròn quanh đầu và móng vuốt của con chim và dùng cái đuôi cản trở đôi cánh đang đập của nó… “Chàng có thể phản kháng, hỡi chàng trai tinh ngịch của ta, nhưng chàng không thể thoát khỏi tay ta đâu. Chàng chính là món quà mà các vị thần đã ban tặng cho ta, và chẳng gì có thể ngăn cách chàng khỏi ta, hay bắt ta từ bỏ chàng”. Lời cầu nguyện của nàng đã nhận được ân huệ từ các vị thần vì khi họ nằm xuống cùng với nhau, cơ thể họ quyện vào nhau, và hai người hòa thành một. Hệt như một người làm vườn khi chiết ghép một cái cành vào thân cây, sau đó trồng xuống đất, họ sẽ thấy chúng hợp nhất với nhau và cùng nhau phát triển. Vì vậy, khi tay chân của họ ghì chặt với nhau, nữ thần và chàng trai không còn là hai người riêng rẽ, mà đã hợp nhất thành một thể duy nhất, mang bản chất lưỡng giới, mà không thể gọi là đàn ông hay đàn bà, mà dường như là cả hai, mà cũng chẳng thuộc giới tính rõ ràng nào.
OVID, Sự biến hình, Mary M. Innes dịch Tính cách thích ăn diện, theo quan điểm của nhiều người thiếu suy nghĩ, thậm chí không phải là một sở thích thái quá trong hình thức bề ngoài và vẻ lịch lãm của quần áo và trang sức. Đối với những người thích ăn diện thật sự, những điều này chỉ là biểu hiện cho nhân cách quý phái ưu việt của anh ta…Chuyện gì sau đó, phải chăng đây chính là niềm say mê đã biến thành một tín ngưỡng, và tạo nên những kẻ “thích ăn diện” độc tài khôn khéo? Vậy nguyên tắc bất thành văn mà đã hình thành nên một đẳng cấp quá kiêu căng ngạo mạn này là gì? Trên tất cả, nó chính là một nhu cầu tha thiết để có được sự mới lạ, nhưng vẫn nằm trong ranh giới rõ ràng của quy ước xã hội. Đó cũng chính là niềm thích thú được đem đến sự ngạc nhiên, và sự mãn nguyện tột độ cho những người chưa bao giờ biết đến cảm giác ngạc nhiên.
Charles Baudelaire, Người thích ăn diện, Richard Davenport-Hines biên tập
Bên cạnh những ưu điểm nổi bật như năng lực chính trị, tài hùng biện, sự thông minh, và hoài bão cao quý, Alcibiades đã sống một cuộc đời trong sự giàu sang xa hoa tột độ, chứng nghiện ngập, sự ăn chơi trác táng và thái độ xấc xược. Anh ta ăn mặc giống như đàn bà, thường đi dạo ngang qua khu chợ trong chiếc áo choàng tím dài lê thê, và tiêu xài xả láng. Anh ta đã cho người cắt bỏ tầng trên của con tàu chiến 3 tầng để anh ta có thể ngủ thoải mái hơn, và dùng dây thừng để treo móc chăn màn, còn hơn là vứt vung vãi trên ván sàn thô cứng. Anh ta còn có một cái khiên bằng vàng, và được trang trí với hình tượng của thần Ái Tình cầm trong tay tia chớp, chứ
không phải những hình vẽ cổ xưa. Những người đàn ông có vai vế trong xã hội Athens bấy giờ nhìn tất cả những biểu tượng này với vẻ ghê tởm và phẫn nộ. Và họ cảm thấy rất bực mình trước những hành vi vô tổ chức và khinh xuất ngạo mạn của anh ta – những hành vi mà dường như đối với họ rất ghê tởm và thể hiện thói quen của một kẻ độc tài tàn bạo. Cảm giác của mọi người đối với anh ta được thể hiện khéo léo trong những lời của Aristophanes – nhà viết hài kịch Hy Lạp cổ – như sau: “Họ khao khát anh ta, họ căm ghét anh ta, không không thể làm gì nếu không có anh ta…”
Sự thật rằng sự tài trợ của anh ta đối với công chúng, sự hào phóng không gì sánh nổi của anh ta đối với tiểu bang, danh tiếng của dòng họ, khả năng hùng biện và sức mạnh thể chất và vẻ điển trai của anh ta… Tất cả kết hợp lại với nhau khiến người dân Athen sẵn sàng tha thứ cho mọi hành động khác của anh ta, đồng thời họ không ngừng tìm ra những lời ngụy tạo cho sự trụy lạc của anh ta, và che giấu nó bên dưới tinh thần trẻ trung vui vẻ và hoài bão đáng kính của anh ta.
Plutarch, Cuộc đời của Alcibiades. Những thăng trầm của dân chúng Athens: Cuộc đời của chín nhân vật nổi tiếng ở Hy Lạp, Ian Scott-Kilvert dịch Luồng ánh sáng tỏa rực rỡ từ phía xa – hắt lên sự hấp dẫn của một người đàn ông trong chiếc váy lót của phụ nữ, trong nhật ký của Abbé de Choisy – một trong những người “ái nam ái nữ” nổi tiếng trong lịch sử, người mà chúng ta sẽ nghe nhiều hơn ở phần sau. Abbé, một giáo sĩ tại Paris, là một kẻ giả trang liên tục trong lớp quần áo của phụ nữ. Anh ta sống vào thời vua Louis XIV, và là một người bạn tốt của em trai của Louis, cũng là một người có niềm say mê điên cuồng với quần áo phụ nữ. Một tiểu thư trẻ tên Charlotte đã yêu anh ta say đắm, cảm thấy vô cùng phấn khởi và bỏ nhiều công sức để được ở cùng anh ta, và khi cuộc tình của họ trở thành một mối quan hệ yêu đương bất chính, Abbé đã hỏi Charlotte về việc cô ta đã bị chinh phục như thế nào…
“Em đứng đây mà không hề ý thức rằng mình đang đứng trước một người đàn ông. Em chẳng thấy gì ngoài một người phụ nữ đẹp tuyệt trần, và tại sao lại ngăn cấm em yêu anh? Váy áo của phụ nữ thật hữu ích và hiệu quả biết dường nào! Ẩn sau lớp váy áo đó vẫn là trái tim của một người đàn ông – trái tim đã gây rung động mạnh mẽ đối với bao phụ nữ, thì mặt khác, tất cả vẻ quyến rũ của phái đẹp cũng cuốn hút chúng em, và ngăn cản chúng em cảnh giác đề phòng.”
C.J. Bulliet, Thần vệ nữ Castina
Beau Brummell được xem như lập dị và bệnh hoạn trong niềm say mê mà anh ta dành cho lễ rửa tội hằng ngày. Cứ mỗi sáng anh ta bỏ ra tới năm tiếng trong toilet để ngắm nghía chải chuốt, một tiếng để kéo lần lần chiếc quần da hoẵng bó sát của mình, một tiếng với người thợ cắt tóc và hai tiếng để thắt và gấp nếp một loạt cà vạt bằng hồ bột cho đến khi nào anh
ta thấy hài lòng. Nhưng trước khi làm những chuyện này, anh ta đã bỏ ra hai tiếng để ngâm mình trong sữa tắm, nước và nước hoa Cologne… với sự hăng hái và lòng nhiệt tâm. Beau Brummell nói rằng anh ta chỉ sử dụng bọt rượu sâm banh để đánh bóng đôi giày da của mình vốn được sản xuất từ vùng Hesse của nước Đức. Anh ta sở hữu 365 hộp đựng quần áo chỉ phù hợp trong mùa hè, mà hoàn toàn không thể mặc nổi vào mùa đông. Đôi găng tay vừa khít vì anh ta giao việc cắt may cho hai công ty – một chuyên cắt may cho những ngón tay và một chuyên cắt may cho riêng ngón tay cái. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, có những người cũng hoàn toàn không thể chịu nổi sự độc tài trong thói quen trau chuốt của chính mình. Một người tên Boothby đã tự tử và để lại một lá thư tuyệt mệnh nói rằng anh ta không còn có thể chịu đựng nổi sự nhàm chán của việc cài khuy áo vào rồi lại mở khuy áo ra.
Trò chơi của trái tim: Hồi ký của Harriette Wilson, Lesley Blanch biên tập Phong cách quý phái mà [Người Thích Ăn Diện] đã hình thành để có thể trở thành một hoàng thân thật sự là do Người Thích Ăn Diện học hỏi được từ chính phụ nữ, những người dường như được sinh ra để đảm nhận vai trò này. Chính phần nào nhờ vào phong cách và phương pháp này của người phụ nữ mà Người Thích Ăn Diện có thể nổi bật hẳn lên. Và dĩ nhiên anh ta đã khiến phụ nữ tán thành và ủng hộ sự xâm lấn phẩm chất này… Người Thích Ăn Diện có gì đó giả tạo và lưỡng giới trong tính cách bản thân, chính điều này đã làm cho anh ta có năng lực quyến rũ vô hạn.
Juies Lemaitre, Những người đương thời Tuổi tác có một sự thu hút lớn và thường gây bối rối cho nam giới. Bất cứ khi nào họ thất vọng với những gì xung quanh họ thì điều này thường xảy ra. Họ quay về quá khứ và hy vọng rằng lúc này họ sẽ chứng tỏ sự thật về giấc mơ cháy bỏng của thời kỳ vàng son của họ. Họ có thể sẽ bị thu hút bởi thời thơ ấu của mình được hiện diện đối với họ bởi ký ức không quá vô tư như là một thời kỳ hạnh phúc vô biên của họ.
Sigmund, tuyển tập tâm lý học, quyển 23 Khi Hermes được sinh ra ở Mount Cyllene, mẹ của anh ta Maia đặt anh ta trong một dây đai trên cái quạt nhưng anh ta lớn lên thành một cậu bé một cách nhanh chóng đến ngạc nhiên khi bà ta quay trở lại tìm một chuyến phiêu lưu. Đến Pieria, nơi Apollo đang chăn một đàn bò, anh ta quyết định trộm chúng. Tuy nhiên, sợ bị phát hiện ra bởi dấu chân của chúng, anh ta nhanh chóng làm một số giầy từ vỏ cây sồi ngã và cột chúng lại bằng cỏ được bện chặt vào chân của đàn bò mà anh ta sẽ dẫn đi vào buổi tối dọc theo con đường. Apollo phát hiện ra mất bò nhưng chính sự lừa dối của Herme đã phản bội lại anh ta và mặc dù anh ta đi xa đến Pylus về hướng Tây và sẽ đến Onchestus ở hướng đông nhưng cuối cùng anh ta bắt buộc thưởng cho việc bắt được tên trộm. Silenus và những thần rừng của anh tham lam phần thưởng nên đã chia ra các hướng khác nhau để đi theo dấu vết của tên trộm nhưng trong một thời gian dài họ vẫn không tìm ra tên trộm. Cuối cùng, một nhóm người trong họ đi ngang qua Arcadia, họ nghe được âm thanh bị nghẹn lại y như là họ chưa bao giờ nghe trước đây và có một người con gái đẹp tên Cyllene từ cửa hang nói với họ rằng có một đứa trẻ có tài nhất gần đây đã được sinh ra ở đó mà cô đang chăm sóc cho đứa bé như một người y tá: Đứa bé đã tạo nên một nhạc cụ khéo léo từ vỏ của một con rùa và một số lòng bò mà đứa bé dùng nó để ru mẹ ngủ. Thần rừng nhìn vào hai da sống được kéo ra từ hang và hỏi: “Đứa bé lấy ruột bò từ ai?” Cyllene hỏi: “Ông buộc tội đứa trẻ nghèo đó là tên ăn trộm à? Họ đã có những lời khó nghe qua lại với nhau. Vào lúc đó, Apollo đến và đã phát hiện ra diện mạo của tên ăn trộm bằng cách quan sát cử chỉ của một con chim cánh dài. Bước vào hang, anh ta đánh thức Maia và nói với cô ta một cách gay gắt rằng chắc Hermes đã giữ những con bò trộm. Maia chỉ vào đứa bé vẫn được quấn trong sợi dây đay của anh ta và giả vờ ngủ. Maia thét lên: “Thật là một việc đỗ thừa ngu xuẩn”. Nhưng Apollo đã nhận ra hai da sống. Anh ta nhấc Hermes lên và mang anh đến Olympus và đã đỗ lỗi cho anh ta là người ăn trộm, đưa cho anh ta coi hai cái da sống như là bằng chứng. Zeus miễn cưỡng tin rằng con trai nhỏ của anh ta là một tên ăn trộm, khuyến khích bé trai bào chữa tội nhưng Apollo sẽ không bị cản ngăn và cuối cùng Hermes trở nên yếu ớt hơn và bối rối. Anh ta nói: “Tốt lắm, nếu đến đây với tôi, anh sẽ có đàn bò”. Tôi chỉ giết có 2 con bò nhưng tôi đã cắt ra và chia thanh 12 phần tượng trưng cho sự hy sinh của 12 vị thần”. Apollo hỏi: “Mười hai vị thần nào?”. Hermes từ tốn trả lời: “Người hầu của ông, thưa ông”. “Tôi không ăn quá phần của tôi mặc dù tôi rất đói và đã nướng phần còn lại”. Hai vị thần [Hermes và Apollo] trở về Mount Cyllene, nơi Hermes chào đón mẹ anh ta và tìm một thứ gì đó mà anh ta đã cất giấu dưới tấm thảm da cừu. Apollo hỏi: “Anh để gì ở đó vậy?” Hermes trả lời bằng cách chỉ cây đàn lia mới được làm bằng vỏ rùa và đàn một điệu trầm bổng bằng miếng gảy đàn mà anh ta cũng vừa mới khám phá ra đồng thời ca tụng quý tộc, trí thông minh và rộng lượng của Apollo mà anh ta đã từng được ta thứ. Anh ta đã đưa Apollo niềm hạnh phúc và sung sướng đến Pylus, chơi đàn bằng tất cả mọi cách và ở đó đã trả lại cho anh ta đàn gia súc còn lại mà anh ta đã giấu trong hang. “Có một sự giao kèo”. Apollo la lên. “Anh giữ đàn bò và tôi chơi đàn lia. Hermes nói “Đồng ý”. Và họ đã bắt tay với nhau… Apollo đã đưa đứa bé trở lại Olympus và kể cho Zeus nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Zeus cảnh báo Hermes rằng từ nay trở đi anh ta cần tôn trọng quyền sở hữu về bài hát và không được nói dối một cách thẳng thừng. Nhưng anh ta không thể không cười: Anh nói: “Dường như bạn là một vị thần nhỏ khéo léo, có tài hùng biện và thuyết phục”. Hermes nói: “Hãy làm cho tôi trở thành sứ giả của anh”.“Và tôi sẽ chịu trách nhiệm an toàn cho tất cả những tài sản thiêng liêng và chẳng bao giờ nói dối mặc dù tôi không thể hứa luôn luôn hoàn toàn nói thật”. Zeus mỉm cười nói rằng: “Không mong đợi ở anh điều đó”. Zeus đưa cho anh ta một nhóm người của sứ giả với những dây ruy băng trắng cần được tôn trọng. Một cái nón tròn chống mưa và một đôi dép bằng vàng có cánh sẽ đưa anh ta cuốn nhanh theo chiều gió.
Robert Graves, Thần thoại Hy Lạp, Quyển 1 Một người đàn ông có thể gặp một người phụ nữ và cảm thấy sốc vì cô ta quá xấu. Sau đó nếu cô ta ngây thơ và chân thật, sự thể hiện của cô có thể làm anh ta bỏ qua những khuyết điểm về ngoại hình của cô. Anh ta bắt đầu thấy cô quyến rũ. Trong đầu anh ta xuất hiện ý nghĩ rằng cô ta có thể đáng yêu và một tuần sau đó anh ta sống trong hy vọng. Một tuần sau đó, anh ta rơi vào thất vọng và tuần sau nữa anh ta trở nên mất trí.
Stendhal, Tình yêu, Gilbert và Suzanne Sale dịch Khuynh hướng thoát ly “địa lý” đã trở nên vô hiệu quả qua lộ trình không gian. Những gì còn lại là khuynh hướng thoát ly “cách mạng” – một tiến trình đi xuống trong sự phát triển của một người, quay về khái niệm và xúc cảm của “thời thơ ấu vàng son” được xác định rõ như là “quay về thời thơ ấu, thoát ly đến một thế giới riêng của khái niệm về thời thơ ấu. Trong một xã hội có quy định nghiêm ngặt, nơi mà cuộc sống tuân theo luật lệ được quy định một cách chặt chẽ, sự thôi thúc thoát khỏi nhiều thứ “được thiết lập và áp dụng cho tất cả” cần phải được cảm nhận một cách mạnh mẽ… Và sự hoàn hảo nhất của họ [những diễn viên hài kịch] thực hiện điều này một cách hoàn hảo nhất. Đối với anh ta [Chaplin] thực hiện nguyên tắc này thông qua biện pháp khéo léo của anh ta đưa cho khán giả một hình ảnh trẻ con để họ có thể bắt chước, tác động tâm lý người xem bằng tính trẻ con và quyến rũ họ vào “thời vàng son” của thiên đường tuổi thơ.
Serget Eisenstein, Cậu bé Charlie, theo ghi chú của một đạo diễn phim. Hình như có được sự khôi hài là có được một hệ thống thói quen tiêu biểu. Trước hết là về mặt tình cảm: Thói quen khôi hài. Tại sao người ta nên tự hào về tính khôi hài? Có hai lýdo như sau: Thứ nhất, khôi hài bao hàm thời thơ ấu và tuổi trẻ. Nếu một người khôi hài thì người đó sẽ có một điều gì đó thuộc về sức sống và hạnh phúc của tuổi trẻ… Tuy nhiên, có một sự ám chỉ sâu sắc hơn. Khôi hài là sự tự do. Khi một người khôi hài, anh ta ngay tức thì coi thường những quy luật bắt buộc anh ta, trong công việc, về mặt đạo đức, trong gia đình hay trong cuộc sống cộng đồng… Những gì làm tổn thương ta là những quy luật đó không cho phép chúng ta tạo ra thế giới mà chúng ta muốn. Tuy nhiên, những gì chúng ta thật sự ao ước là tạo ra thế giới của chính chúng ta. Bất cứ khi nào chúng ta có thể làm điều đó dừ ở mức độ thấp nhất thì chúng ta vẫn cảm thấy vui vẻ. Bấy giờ bằng sự khôi hài chúng ta tạo ra thế giới của riêng mình…
Tiến sĩ H.A Overtreet, Ảnh hưởng tính cách con người Tất cả lại im lặng. Genji trượt qua cửa mở và thử lại. Họ đã không đóng cửa. Một tấm rèm đã được treo bên trong và trong ánh sáng mờ nhạt anh ta có thể làm một cái gương và những đồ đạc khác thì bị vứt bỏ một cách bừa bãi. Anh ta làm theo cách của mình và đến bên cạnh cô ta. Cô ta tự mình sắp xếp lại một chút. Mặc dù lờ đi cảm giác phiền phức, cô ta vẫn giới thiệu anh ta cho một người có tên là Chujo cho đến khi anh ta đồng ý. Cử chỉ của anh ta thì quá thuyết phục đến nỗi quỷ quái và yêu ma không thể nào chối cãi lại được. Cô ấy quá nhỏ nhắn đến nỗi anh ta có thể nhấc cô lên một cách dễ dàng. Khi cô đi ngang qua cửa đến phòng anh thì anh ta đến bên Chujo đã được gọi đến trước đó. Anh ta gọi tên cô trong sự ngạc nhiên. Cũng ngạc nhiên, Chujo nhìn anh ta chăm chú trong bóng tối. Mùi nước hoa trong chiếc áo choàng của anh ta giống như một đám khói nói cho cô ta biết anh là ai. [Chujo] đi theo sau nhưng Genji lại không đến theo yêu cầu của cô ta. Đóng nhẹ cửa lại, anh ta nói:“Đến gặp cô ta vào buổi sáng”. Cô luôn nghĩ về những gì mà Chujo và người khác đang suy nghĩ. Genji phải cảm thấy thương tiếc cho cô ta. Tuy nhiên, những lời ngọt ngào được nói ra và tất cả các cách có thể chinh phục một người phụ nữ. Người ta có thể nghĩ rằng anh ta đã tìm ra nhiều hứa hẹn để an ủi cô…
Marusaki Shikibu, Câu chuyện về Genji, Edward G.Seidensticker dịch Thật ra có những người yêu thích sự kháng cự nhiều hơn là sự phục tùng; và những kiêu người này vô tình lại yêu thích một bầu trời đủ kiểu, lúc thì rực rỡ, lúc thì đen xịt rồi bị những tia chớp khuấy động, đến một màu xanh quang đãng trong tình yêu. Chúng ta hãy nhớ là Josephine đang ứng phó với một người đi chinh phục và tình yêu của cô tựa như cuộc chiến. Bà không đầu hàng mà để bản thân bị chinh phục. Nếu bà trở nên mềm yếu hơn, đáng yêu hơn, ân cần hơn nhiều thì có lẽ Bonarparte không yêu bà đến thế đâu.
Imbert De Saint, Trích trong cuốn: Hoàng hậu josephine: Người yêu dấu của Napoleon. Philip W.Sergent.
Coquette biết cách làm vui sướng chứ không phải cách yêu. Vì vậy mà đàn ông yêu họ như điếu đổ.
Pierre Marivaux
Một sự vắng mặt, lời từ chối đi ăn tối; một sự khó chịu không ý thức đều được phục dịch hơn tất cả các loại mỹ phẩm và quần áo đép nhất trên thế giới.
Cũng có hằng đêm, đối với những người lạ một mối nguy hiểm – thật ra không giống tình yêu hay hôn nhân, nhưng cũng không được đánh giá thấp nó. Ý tôi là không được chê bai Việc tỏ vẻ đạo đức trước đám người xấu xa tội lỗi
Điều đó sẽ thêm thắt vào nét duyên chở chúng đi đến bến.
Nhưng để vạch trần bọn gái điếm đột lốt
Couleur de Rose, không trắng cũng không đỏ rực. Nó là sự lãnh đạm cảu bạn, không ai có thể nói tiếng không và ai sẽ nói tiếng Có
Trên bờ chắn gió, đến lúc gió bắt đầu thổi Rồi thấy trái tim bạn sụp đổ vì bị mỉa mai
Điều này là đúng trong một thế giới buồn khổ do tình cảm và hàng năm gửi vài tên Werter xuống cỗ quan tài nhưng dù vậy chỉ là sự tán tỉnh ngây ngô.
Khi thời điểm đến thì nữ thần đó hạ sinh một đứa bé, đặt tên là Narcisus… Đứa bé của thần Cephisus đến tuổi 16 và có thê được coi là đàn ông. Nhiều quý bà và các cô bé trẻ yêu say đắm chàng, Nhưng cơ thể trẻ trung mềm mại của chàng lại chứa chấp một niềm tự hào quá cố chấp đến nỗi không có chàng trai hay cô gái nào dám chạm đến chàng. Một ngày kia trong lúc đang dụ con nai ngơ ngác đi vào bãy thì một nữ thần nói nhiều nhìn thấy, nàng ta không thể im lặng được trong khí có người khác đang nói, nhưng nàng cũng không tự mình cất tiếng trước. Tên nàng là Echo (nũ thần tiếng Vang) và nàng hầu như luôn cất tiếng đáp lại… Cho nên khi nàng gặp dược Narcissus đi lang thang một mình trên dường làng, Echo đã đem lòng yêu thương và nàng bí mật đi theo sau bước chân chàng. Càng đi theo gần chàng hơn thì Echo càng hăng say hơn, không biết đã bao lần Echo muốn tâng bốc chàng,để đến gần chàng với sự vui thích. Chàng trai, tình cờ đi khỏi đám bạn trung thành mà lớn tiếng cất giọng: “Có ai ở đây không?” Echo đáp: “Có ạ!” Narcisuss vẫn đứng ngạc nhiên, mắt nhìn tứ phía… chàng nhìn đằng sau, và khi không có ai xuất hiện lại hét lớn: “Tại sao lại tránh mặt ta?”. Nhưng những gì chàng nghe được chỉ là tiếng vọng lại những gì chàng vừa nói. Chàng vẫn ngoan cố hỏi, bị đánh lừa bởi điều cho là giọng nói của một người khác: “Ra đây đi, chúng ta hãy gặp nhau” Echo đáp lại: “Chúng ta hãy gặp nhau” Nàng lại không bao giờ sẵn lòng đáp lại bất kỳ âm thanh nào. Để nói những lời đẹp hơn, nàng từ trong rừng đi ra và choàng hai tay ra ôm lấy cổ người nàng yêu: Nhưng chàng lại trốn chạy, vừa chạy vừa la hét: “Không được ôm nhau! Ta sẽ chết trước lúc nàng chạm vào ta. Bị khinh thường, nàng ẩn mình trong rừng sâu, che giấu khuôn mặt xấu hổ trong những tán lá và kể từ buổi gặp đó, nàng sống một mình trong những hang động. Tuy nhiên tình yêu của nàng vẫn mãi ghi chặt trong tim và càng gia tăng vì nỗi đau bị khước từ… Narcissus đã đùa giỡn với sự yêu thương của nàng, đối xử với nàng giống y như cách chàng đã làm với những linh hồn của Nước, và rừng rậm và cả những chàng trai hôm mộ chàng. Một trong những mà chàng đã coi khinh, họ giơ tay lên cầu nguyện: “Cầu cho chàng biết yêu người khác như chúng tôi đã yêu chàng! Chàng cũng không thể có dược người chàng yêu!” Narcissus nghe thấy và ban tặng lời cầu nguyện chính đáng… Narcissus mệt mỏi vì đi săn trong ngày nóng nực, nằm xuống dưới đây (bên cạnh một bể nước sạch! Vì chàng vị nét đẹp nơi đây cuốn hút và dòng suối cũng mê hoặc chàng. Trong khi đang kiếm cách làm dịu cơn khát, thì một cơn khác nữa lại đến và khi chàng uống nước thì chàng lại bị chính hình ảnh phản chiếu của mỉnh hóp hồn, Chàng yêu trong hy vọng mỏng manh, bị nhẩm lẫn với giữa cái bóng và cơ thể thật thụ. Bản thân bị cuốn hút, chàng vẫn nằm đó bất động, nhìn đăm đăm giống như một bức tượng được tạc bằng đá cẩm thạch. Vô tình chàng tự khát khao, và chàng chính là vật thể của chính sự đồng tình, tìm kiếm nhanh chóng, bản thân chàng tự khơi lên ngọn lửa chàng đã đốt cháy. Đã bao lần chàng mơ hồ hôn lên bể nước quý giá này, không biết bao lần chàng đã quơ tay xuống dưới đáy sông khi chàng cố chụp cho được cổ của người chàng nom thấy. Chàng không biết đang nhìn vào cái gì, nhưng lại bị thiêu cháy bởi cái nhìn, và thấy hứng khởi khi bị chính hình ảnh của mình đánh lừa cặp mắt. Tôi nghiệp chàng trai dại khờ,sao cứ phải bắt cho được hình ảnh thoáng qua, hình ảnh luôn trốn tránh mình cơ chứ? Điều bạn đang đi kiếm thì không hề tồn tại: Nó chỉ thứ bên lề và bạn sẽ mất điều bạn yêu dấu. Cái bạn thấy chỉ là một sự phản chiếu bóng của chính bạn; bản thân nó không là gì hết. Nó tự đến với bạn và kéo dài trong lúc bạn ở đó, bạn đi thì nó đi, nếu đi thì bạn…